Tịch Dương vừa bước vào cửa phòng ký túc, liền thấy không khí có chút không ổn. Chỉ thiếu có 1, 2 phút nữa thôi là quản lý đã không cho Tịch Dương chạy vào rồi.
Cũng may, Tịch Dương đã thanh tỉnh bản thân và bảo là phải về, chứ không đi với Thần Hi quên cả thời gian...
Thuần Nhi nhìn Tịch Dương từ đầu đến chân.
"Chà, không tệ nha. Ngoài mặt thì bảo không thích người ta mà sửa soạn quá. Vừa thuần khiết vừa gợi cảm. Còn gọi người ta là anh trai nuôi. Cậu gọi như vậy có thấy ngượng miệng không hả?".
"Hả? Sao mấy cậu lại biết hết vậy chứ?".
Hiểu Thi hất hàm về phía cái máy tính đang mở.
"Đăng đầy trên bảng tin trường rồi kìa. Hình như so với tin cậu hẹn hò với bác sĩ Hoàng Túc Trạch còn nổi hơn nhiều!" - Hiểu Thi chu mỏ - "Hừ, tớ phải sớm nhận ra, người cậu thích là người anh trai nuôi kia mới phải. Thảo nào tớ cứ thắc mắc mãi, xưa cậu bảo thích Hoàng Túc Trạch vậy mà anh ấy theo đuổi cậu suốt bao năm cũng không được!".
Tay rê chuột kéo xuống tin kia. Hình ảnh của Tịch Dương và Thần Hi phút chốc hiện lên. Góc chụp đều rất đẹp, hệt như nhà báo tác nghiệp vậy, hình ảnh sắc nét.
Tịch Dương còn không nhận ra lúc đó mình đã e thẹn như vậy, còn Thần Hi cứ như bị hớp hồn, nhìn cô không chớp mắt. Có những hình lúc anh mở cửa xe, hay đi vòng qua chiếc xe để mở cửa, mắt đều dõi về hướng của cô. Trong đôi mắt chứa ngập sự nhu tình, khiến người ta tan chảy.
Cô vẫn cứng đầu chống chế.
"Bọn tớ chỉ là anh em, đi ăn bình thường thôi!".
"Có ai bình thường mà nhìn nhau như vậy không hả? Ở bên dưới phần bình luận, bọn họ còn đào lại những tấm hình từ hôm hội thảo. Cậu đã xem chưa?".
Thuần Nhi nhắc tới đây thì phấn khích tột cùng, còn nhảy ra khỏi giường, đáp đất, giành chuột chỉ rõ cho Tịch Dương xem. Đều là hình Thần Hi đang đứng dõi theo cô và Hoàng Túc Trạch. Bên dưới là hàng loạt bình luận về tình tay ba, twilight đại học S.
Bên dưới còn có mục bình chọn: "Nếu được chọn bạn trai thay cho Lam Tịch Dương, bạn sẽ chọn ai?". Hoàng Túc Trạch 48%, Cố Thần Hi 52%.
"Bọn họ bình chọn sung lắm!" - Hiểu Thi nói - "Mấy phòng bên ban nãy còn đi qua đây rủ tụi tớ vote chung, còn hỏi cậu đi hẹn hò về chưa. Chạy rầm rập rầm rập như đi bão. Đa số con gái thì đều vote cho Hoàng Túc Trạch, con trai thì vote cho Cố Thần Hi do anh ta có con xe ngon quá!".
"Còn hai cậu vote cho ai?".
Cả Thuần Nhi và Hiểu Thi đều im lặng. Dường như đọc được suy nghĩ của Tịch Dương, Thuần Nhi an ủi nói.
"Thực ra người có mắt đều biết cậu thích Cố Thần Hi. Nhưng... bọn tớ thấy, Hoàng Túc Trạch phù hợp với cậu hơn... sẽ không làm cậu đau lòng".
Tịch Dương gật gật đầu, vờ cười.
"Thì cũng đúng!".
Thay đồ xong thì Tịch Dương leo về giường. Ngày hôm nay hơi dài khiến cô có hơi mệt mỏi. Mở điện thoại rồi mới thấy tin nhắn của Thần Hi.
[Em về đến ký túc xá chưa?]
Ban nãy, do sợ gây ồn ào, náo nhiệt nên Tịch Dương đã bảo Thần Hi để cô xuống ở đầu đường, cô tự đi vào được. Tịch Dương còn không nghĩ Thần Hi có mặt chu đáo thế này.
[Em vừa về thôi]
[Có mệt lắm không? Để lần sau anh đổi con xe khác cùi hơn vậy. Vẫn nên đưa đón em đến nơi tới chốn thì tốt hơn]
[Không cần đâu. Em sẽ nhắn tin bảo Lam Bách sau này không nên phiền tới anh nữa!]
Tịch Dương nói là làm. Cô đang soạn tin cho Lam Bách giữa chừng thì một tin nhắn khác của Thần Hi bay tới.
[Hoa đó là anh tặng em. Người anh muốn đưa đi. Không liên quan gì tới Lam Bách cả]
Hoá ra là vậy! Thần Hi còn nhắn thêm.
[Đừng chặn số anh nữa]
Tịch Dương nghiêng đầu, nằm xuống gối, ngủ ngon lành đến tận lúc sáng.
Từ hồi 5-6 giờ sáng là đám Thuần Nhi và Hiểu Thi đã phải lập cập bò dậy, thay đồ đi học quân sự rồi, chỉ có Tịch Dương là vẫn nằm yên trong chăn ấm nệm êm say giấc nồng, còn nghe hai người họ lẩm bẩm.
"Có bạn trai làm bác sĩ thật là tốt!".
Đến chiều, đang nằm trùm mền coi phim thì đột nhiên có tin nhắn của Lam Bách: [Xuống đi!]
[?]
[Không phải mày đòi Thần Hi đi ăn chung với tụi tao à? ]
[Không]
[...]
Cố Thần Hi thật là kỳ cục. Anh thật sự có cái gan lôi cả Lam Bách vào việc này. Lam Bách mà biết chuyện Thần Hi đang cố cưa cẩm cô thì không giết anh mới là lạ đó. Hoàng Túc Trạch đã kể cho cô nghe chuyện ngày trước Lam Bách đã hổ báo ra sao rồi, hại Hoàng Túc Trạch chút nữa đã bị đuổi khỏi trường.
Người anh trai này của cô ra tay thật ác độc.
Lam Bách gọi điện đến.
"Tao lỡ đến đây rồi! Mặc kệ mày muốn đi hay không, đừng làm lãng phí tiền xăng của tao".
"Từ lúc nào mà anh quan tâm đến chuyện lãng phí xăng hay không vậy?".
"Đừng nói nhiều. Mau thay đồ rồi đi!".
Ngưng bặt một lúc thì Lam Bách đột nhiên hỏi.
"Thế bạn cùng phòng của mày có ai muốn đi cùng không?".
Tịch Dương cau mày. Ông anh mình bị cái gì vậy trời?
"Không có. Đi học quân sự cả rồi".
"À thế à?".
Giọng của Lam Bách để lộ chút tiếc nuối.
Tịch Dương thấy lạ nhưng chưa kịp hỏi thì Lam Bách đã cúp máy. Nghĩ về Thần Hi, mặt cô vô thức ửng đỏ.
Tối nay do đi cùng các anh nên Tịch Dương chỉ lựa một bộ váy trơn đơn giản kèm áo khoác len mỏng ngắn ở ngoài, chuốt thêm một chút mascara và thêm một ít son. Tâm trạng Tịch Dương có phần hơi phấn khởi quá so với người bị lừa.
Lúc đang đi xuống cầu thang thì bắt gặp Hiểu Thi đang lủi thủi đi lên lầu. Vừa thấy cô thì Hiểu Thi đã đưa tay lên cảnh cáo.
"Đừng bắt bọn tớ phải dọn phòng cho cậu nữa nghe chưa!".
Tịch Dương lắc đầu nguầy nguậy. Dáng vẻ đi hẹn hò của cô vẫn dễ nhận ra vậy sao?
"Không, không có! Tớ đi với anh của tớ mà...".
Hiểu Thi khẽ xì vào mặt cô.
"Đừng hòng tớ tin nhé!".
Cái chiêu xì bằng miệng này là cậu ta mới học từ Thuần Nhi à? Nhắc đến Thuần Nhi, cậu ta đâu mất rồi? Chân của Tịch Dương đi xuống thêm mấy bậc thì đã trông thấy Thuần Nhi đang đứng đó cùng Lam Bách. Bộ dạng hình như đang giận dỗi. Còn Lam Bách cứ đuổi chạy theo cậu ta.
Lớn đến thế này rồi mà Tịch Dương còn chưa thấy Lam Bách cun cút thế bao giờ.
"Hai người đang chơi trò gì vậy?" - Tịch Dương hỏi - "Mà khoan, hai người biết nhau sao?".
"Không. Không biết!".
Thuần Nhi không buồn nhìn đến cô hay Lam Bách, trực tiếp đi thẳng vào trong toà nhà ký túc xá.
"Anh chọc cho cậu ấy giận rồi à?".
"Lắm chuyện. Mau đi!".
Tịch Dương không tin vào chính mắt mình. Sao trở mặt nhanh thế? Dọc đường thì Lam Bách và cô không nói chuyện gì nhiều nhặn. Lam Bách có vẻ rất đăm chiêu, thi thoảng chỉ thay ba mẹ hỏi cô vài câu như còn bị mệt với khó thở không? Hay có uống thuốc, ăn ngủ đầy đủ không? Tịch Dương chỉ uể oải dạ một tiếng.
Địa điểm hẹn là một quán nướng nhỏ, nằm trong một góc khá hẻo lánh. Từ đường lớn vào phải đi qua không biết bao nhiêu con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Khá khen cho Thần Hi, lại có thể biết đến cả chỗ này.
Trong quán cũng không đông đúc, chỉ còn lại vài tên bợm nhậu say xỉn. Mắt bọn họ đều sáng lên khi trông thấy Tịch Dương bước vào. Đừng nói đến họ, ngay cả Gia Hào và Á Văn cũng đều ú ớ ồ lên.
"Lam Bách, đây chính là em gái nhỏ của cậu sao? Lớn lên, tại sao xinh đẹp như vậy?".
Thần Hi gõ gõ vào bàn, lườm cả hai người kia một cái sắc lẹm, khiến cả hai người họ đều nuốt ngược nước miếng vào trong. Anh vỗ vỗ cái ghế trống ở bên cạnh.
"Tiểu Dương, qua đây ngồi!".
Dáng vẻ của anh đặc biệt bá đạo hơn mọi ngày. Tịch Dương không muốn lớn chuyện nên ngoan ngoãn ngồi vào ghế phía trong của anh. Lam Bách thì một thân một mình ngồi ở đầu bàn, hôm nay đặc biệt ít ý kiến.
Mãi một lúc thì Lam Bách mới cất tiếng hậm hực hỏi Thần Hi.
"Mới đi Mỹ về mà cậu còn đi gây chuyện gì ở Linh Sóc vậy hả?".
Tịch Dương tí thì sặc nước, dùng đôi mắt trong như nước của mình ngước lên nhìn Thần Hi.
"Không có gì. Chỉ là đi trêu chọc một số em nhỏ!".
"Cậu có thể đừng đi gây hoạ nữa được không? Có ngày sẽ bị nghiệp quật đấy!".
Thần Hi cười tươi rói.
"Đang bị quật rồi đây!".
Tay anh vẫn chăm chỉ cắt thịt, tựa như chuyện đang nói, hoàn toàn chẳng có một chút liên quan đến mình.
Gia Hào và Á Văn chẳng có một chút gì quan tâm đến những vấn đề tình cảm của Thần Hi. Khỏi phải nói, bọn họ đều biết thừa chúng tai tiếng đến cỡ nào, chỉ là có chút khó hiểu tự nhiên hôm nay, Lam Bách lại làm lớn chuyện.
"Mấy năm nay, Thần Hi vẫn là Thần Hi, chẳng có chút thay đổi gì nhỉ?" - Á Văn than thở rồi quay sang bên Tịch Dương - "Em gái à, uống chút gì không?".
Lam Bách như được triệu hồi, lập tức quắc mắt.
"Con bé không uống được mấy thứ này đâu. Đừng gạ gẫm linh tinh!".
Lúc anh trai của Tịch Dương tỏ ra nghiêm khắc thì rất đáng sợ.
"Cả nước ngọt cũng không sao?".
Thần Hi còn nhớ rõ Tịch Dương rất thích uống nước ngọt. Mỗi lần sang nhà anh thấy nước ngọt và kẹo bánh là mắt cô sáng rỡ lên.
"Không được đâu" - Lam Bách lắc đầu - "Ngay cả thịt cũng chỉ được ăn phần nạc thôi".
Tịch Dương ngẩng lên, có chút không rõ ánh mắt phức tạp Thần Hi đang nhìn mình là có ý gì.
Gia Hào nghe thấy thế liền nướng lên một tảng thịt lớn, tỉ mỉ cắt ra thành từng miếng nhỏ dọc đều đặn cho vào chén của Tịch Dương thì liền bị Thần Hi sầm mặt, hất ra.
"Rút cái tay thối của cậu về đi!".
Gia Hào đột nhiên thấy biểu hiện của Thần Hi không đúng lắm, liếc qua Á Văn thì thấy hình như cậu ta cũng cảm thấy tương tự, lại liếc quá Lam Bách thì thấy cậu ta đang u u mê mê tức cảnh sinh tình, dốc cạn từng ly chẳng thấy gì nữa.
Ngay lúc này thì Cố Thần Hi thản nhiên luồn tay xuống bàn, tìm đến tay nhỏ đang nằm im trên đùi của Tịch Dương. Cả người Thần Hi nhích sát lại về phía cô. Gia Hào và Á Văn cả kinh, sống lưng lập tức đứng thẳng dậy mà không dám hé môi lấy một lời.
Tịch Dương sợ hãi, muốn rút tay về. Lam Bách còn ngồi ngay trước mặt kìa, mà Thần Hi rất cố chấp, càng siết chặt tay cô đến đau. Cả người còn ngồi sát rạt khiến Tịch Dương hết sức căng thẳng.
Tay kia của Thần Hi vẫn đều đặn nâng li với Lam Bách hết sức tự nhiên. Gia Hào và Á Văn ngồi phía đối diện đổ mồ hôi, tay run giùm. Dẫu biết là vụng trộm rất kích thích, nhưng ăn cả em gái bạn thân... thấy có chuyện rồi. Gia Hào và Á Văn đang tự hỏi, có khi nào đây là bữa ăn cuối cùng của nhóm bọn họ rồi không?
Cố Thần Hi vừa uống được ba ly, thì buông tay của Tịch Dương ra. Cô khẽ thở phào một cái thì eo đã bị anh ôm lấy. Gia Hào và Á Văn vào lúc này chỉ muốn chạy đi cho nhanh trước khi cuộc chiến xảy ra.
Tịch Dương nặn hết óc ra để nghĩ cách thoát thân, đành lấy một miếng thịt cắt ra cho Thần Hi. Anh phải dùng tay phải để ăn thì mới không bận rộn với cô được nữa. Ai ngờ, Thần Hi lại tình tứ quay sang cô và nói.
"Cảm ơn Tiểu Dương. Hay em gắp cho anh đi!".
Thần Hi như thế này, là đang thèm đòn sao? Gia Hào và Á Văn lạnh toát cả người. Tịch Dương thấy hai người đối diện nhìn mình với ánh mắt quỷ dị, liền tưởng đã lộ ra thứ gì, liền nhanh tay gắp đồ ăn đưa đến miệng Thần Hi.
Dù động tác rất nhanh nhưng vẻ mặt của Thần Hi có vẻ rất mãn nguyện. Tay anh cứ không ngừng vuốt ve dọc sườn eo cô, khiến Tịch Dương thỉnh thoảng như bị gai đâm co quắp cả người lại.
Sự ngang nhiên này của Cố Thần Hi và Lam Tịch Dương khiến cả Gia Hào và Á Văn quắn quéo.
Lam Bách uống rất nhiều, gần như là không nói.
"Anh Lam Bách sao vậy?" - Tịch Dương có phần lo lắng.
"Em đừng lo, bị bạn gái giận ấy mà. Tí nữa để Thần Hi...".
Gia Hào đang nói thì bị ánh mắt sắc như lưỡi lam của Thần Hi quét đến.
"À... tụi anh... tụi anh... đưa Lam Bách về!".
Vừa thốt ra lời này, Thần Hi có vẻ rất hài lòng, đưa ly lên.
"Các cậu còn sống đến lúc đó không hẵn nói!".
Á Văn chăm chăm nhìn Thần Hi.
"Mấy năm qua ở Mỹ, cậu thật sự không kiếm được ai à? Cậu và Lam Bách đều đã có tuổi rồi. Ít nhất Lam Bách còn có bạn gái rồi, còn cậu thì...".
Nói đến đây tự dưng liếc qua Tịch Dương đầy ẩn ý.
"Tôi cũng có đối tượng rồi mà. Một mình nhà tôi hối còn chưa đủ hay sao? Giờ thì đến cả cậu nữa?!".
Nói một hồi thì Tịch Dương mới biết cả Gia Hào và Á Văn đều là người đã lập gia đình rồi. Gia Hào đã có hai con. Á Văn thì mới cưới năm ngoái, sáu tháng nữa sẽ có đứa con đầu lòng.
Đây là lần đầu tiên Tịch Dương đi nhậu. Thông thường, do biết được mình không uống được bia, rượu nên cô luôn từ chối khéo những dịp thế này. Cô cũng đã quen với lối sống đóng cửa ở nhà trước đây nên rất ít khi ra ngoài xã giao với mọi người.
Không ngờ thời đại học của Lam Bách và Thần Hi cùng những người bạn cùng phòng thật sự quá hiển hách. Bọn họ điểm danh hộ và thi hộ toàn bộ. Đặc biệt là Thần Hi, anh quá bá đạo, đi học ít đến nỗi không có giảng viên bộ môn nào nhận ra anh là sinh viên trong trường.
"Bọn họ cứ luôn hỏi: "Ây sao trường mình có một nam sinh đẹp trai như vậy mà tôi chưa từng thấy qua?". Thần Hi dùng hết thời gian buổi tối ở trong bar, đến sáng ngủ bù. Toàn bộ các môn cậu ta đều nhờ người đi học phụ" - Gia Hào càng say càng hào hứng kể.
"Thần Hi chỉ xuất hiện lúc thi thôi, học thì không học mà thi luôn được điểm cao. Trước đó tôi đều thắc mắc không biết từ lúc thi vào đại học đến giờ có phải cậu đều nhờ người thi hộ không?".
Thần Hi đặt cốc bia xuống bàn, khẽ cười. Tịch Dương ngưỡng mộ, ngồi một bên rót bia cho mọi người.
Làm sao có thể thần kỳ được như vậy? Còn nhớ lúc ấy, muốn vào được đại học S, Tịch Dương đều phải học ngày học đêm. Những ngày đó mở mắt ra là bắt đầu học, Hoàng Túc Trạch bận đến tối tăm mặt mũi đến tối còn phải trả lời tin nhắn hỏi bài của cô. Nếu Hoàng Túc Trạch bận quá, cô lại phải nhắn hỏi Lam Bách.
Anh trai cô tất nhiên vẫn sẽ trả lời, nhưng sẽ phải chửi cô một chập trước đã.
Ngay cả bây giờ, muốn qua được một môn của Đại học S đâu có dễ?! Tịch Dương không khỏi nhìn Thần Hi với cặp mắt long lanh ngưỡng mộ, khiến tí nữa hai cánh mũi của anh phổng đến mức nổ tung.
"Rồi sao nữa ạ?" - Tịch Dương tò mò.
Thần Hi không chút kiêng nể, vòng tay qua eo nhỏ của cô kéo vào lòng.
"Em muốn nghe thì từ từ anh sẽ kể em nghe, không cần phải hỏi đến bọn họ".