Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 74: Rời bỏ



Cầm tờ kết quả trên tay, Cố Thần Hi còn thấy khó tin hơn nữa. Làm thế nào mà hai đứa bé đó không phải là con anh được chứ? Mặc dù rất khó nói, nhưng lúc ôm đứa bé kia vào lòng, Cố Thần Hi đã cảm thấy được một sự kết nối vô hình nào đó.

Lúc thằng bé mở đôi mắt ngây ngô của nó ra nhìn anh, trong lòng Cố Thần Hi dâng lên một loại cảm xúc lâng lâng khó nói hết.

Vậy mà... Không có quan hệ cha con. Cái này là sự thật ư?

"Nếu anh vẫn chưa tin, chúng ta có thể dùng tóc của bé còn lại để thử!".

Hoàng Túc Trạch thầm khâm phục bản thân mình. Từ khi cùng đóng kịch với Tịch Dương, năng lực nói dối của anh đã đạt đến giới hạn thượng thừa.

"Không cần!".

Người đàn ông kia như đã triệt để chịu thua trước màn kịch liên hoàn giữa anh và Tịch Dương, không muốn phản kháng nữa.

Quay về phòng bệnh, không khí lại êm đềm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trông nét mặt của hai người lớn nhà họ Lam, Hoàng Túc Trạch đoán là bọn họ có rất nhiều điều muốn hỏi. Vậy nhưng khi thấy con gái vẫn còn đang rất mong manh, uống thuốc giảm đau cầm chừng kia, và với một vị con rể không hề có chút mảy may nghi ngờ thì hai người bọn họ thấy chẳng thà không hỏi nữa thì hơn.

Hai ông bà nhà họ Cố vẫn đến thăm rất thường xuyên. Trên mặt họ hiện rõ vẻ băn khoăn, như đang phải chiến đấu nội tâm rất dữ tợn giữa vui mừng hay hụt hẫng.

Những lời giục cưới mỗi lúc càng nhiều, không chỉ từ bên gia đình nhà họ Lam, nhà họ Cố mà còn đến từ cả rất nhiều người trong viện nữa. Đến ngay cả Hoàng Túc Trạch đôi khi cũng đã nhen nhóm chút hi vọng vì Tịch Dương cứ giữ mãi thái độ im lặng. Cho đến ngày cô đi cắt chỉ, bỗng dưng nói với anh.

"Sau khi vết mổ tạm ổn, em sẽ cùng anh Lam Bách ra nước ngoài sinh sống".

Thật hiếm khi thấy cô gái nhỏ nhắn trước mặt này trở nên tàn nhẫn như thế.

Còn nhớ cách đây 7 năm, Hoàng Túc Trạch khi vừa quen biết, đã thấy Lam Tịch Dương là một cô gái rất vô tư và lạc quan... Ấn tượng đầu vẫn luôn là sai trái. Song, gần đây, anh mới phát hiện, kể từ sau khi sinh con, cô đã không còn phải cố gắng để cười nữa.

Nụ cười không còn rạng rỡ như lúc xưa, trái lại có một chút mặn mà, điềm tĩnh của một cô thiếu nữ đã trưởng thành, giống như một loài hoa non nớt đã phải trưởng thành trước mùa hoa nở.

Hoàng Túc Trạch thấy lòng mình đắng nghét, vẫn cố hỏi.

"Em không định làm tiệc đầy tháng cho hai đứa trẻ ư?".

Anh muốn níu kéo Tịch Dương. Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng. Hoàng Túc Trạch và Lam Tịch Dương không thể nào có khả năng đó. Anh không có tư cách mà cũng không có lọai năng lực để níu giữ cô.

So với việc để Tịch Dương chết đi trên bàn mổ, Hoàng Túc Trạch thấy nỗi đau lúc này không khác là bao.

"Không cần. Nếu phải tổ chức tiệc, e rằng khó tránh phải mời nhà họ Cố đến. Cố Thần Hi là người cuối cùng em muốn gặp lúc này".

Nói đến Cố Thần Hi, hai con ngươi sáng như ngọc của Tịch Dương không giấu nổi sự buồn bã và tiếc nuối vô hạn.

Hoàng Túc Trạch hiểu, thực ra không phải Tịch Dương không muốn nói ra sự thật, mà giống như loài hoa kia đã trải qua bao nhiêu phong sa bão táp của cuộc đời mang lại, sức sống mãnh liệt hao mòn, không còn muốn chiến đấu để tiếp tục chịu giày vò nữa.

"Túc Trạch, xin lỗi anh. Em biết bản thân đã liên luỵ đến anh khá nhiều... Anh có thể giải thích về chuyện của chúng ta với mọi người trong viện thế nào cũng được. Em sẽ không trách anh đâu...".

Người ngoài sẽ nhìn nhận Tịch Dương là người như thế nào chứ?! E rằng sớm đã khó nghe từ lâu. Cô không thay đổi được cách bọn họ đánh giá về mình, cho nên, đành bỏ ngoài tai tất cả vậy.

"Em nghĩ anh là người có thể làm vậy được à? Kệ bọn họ đi. Thích nghĩ gì thì nghĩ".

"Như vậy đâu có được?! Lỡ sau này anh quen được một người khác tốt hơn em. Cô gái đó vừa đến bệnh viện đã nghe nói anh có một vị hôn thê và hai đứa con, chạy mất thì sao mà được chứ?".

"Nếu cô gái đó thật sự tốt như em nói thì vì lý do gì mà không thể trực tiếp gặp mặt hỏi anh? Mà phải nghe người khác nói?".

"Con gái khác mà, đâu phải chuyện gì cũng...".

"Được rồi, Tịch Dương. Anh biết cách xử lý mọi thứ mà. Em không cần phải lo cho anh đâu".

Thái độ của Hoàng Túc Trạch có hơi xa lánh nên Tịch Dương không định nói gì thêm. Có đôi lúc, chính bản thân cô cũng cảm thấy mình quá máu lạnh, đặc biệt là với Hoàng Túc Trạch.

Rời xa như vậy rất tốt. Không gặp nhau nữa thì sẽ nguôi ngoai và mất đi hi vọng. Giống như cô và Cố Thần Hi bây giờ.

Chuyện cô và Lam Bách sẽ sang nước ngoài định cư không định nói cho nhà họ Cố biết. Tịch Dương sợ bứt dây động rừng. Vương Lâm và Cố Tuyền ngày nào cũng sang chơi với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc hồi lâu, còn gọi hai đứa là "cháu", nhận là "bà", và "ông". Về tình thì không sai nhưng về lý... Tịch Dương cứ thấy bất an. Nếu nhỡ một ngày họ lại đem hai đứa bé đem đi xét nghiệm ADN nữa thì sao chứ?

Vả lại, cách bọn họ nhìn Tiểu Hắc và Tiểu Bạch luôn không giấu được sự vui mừng kỳ lạ trong đáy mắt, giống như hai đứa bé càng lớn càng giống Cố Thần Hi. Tuy nhà Từ Viên và Lam Hiểu bình thường không nói gì, nhưng cũng thấy được điểm giống nhau đó, nên mới không đề cập tới Hoàng Túc Trạch nữa.

Tiêu Bạch Yên vẫn hay đến nhà họ Cố, lấy lòng bố mẹ chồng trước. Mà bọn họ rất thường hay không có mặt ở nhà. Lão quản gia ôn tồn giải thích cho Tiêu Bạch Yên hiểu.

"Cô Tịch Dương vừa mới sinh em bé. Ông bà chủ đã sang nhà họ Lam rồi ạ".

Bạch Yên thấy không vui nổi. Vốn dĩ vị hôn phu kia của cô đã như bù nhìn rồi, cho đến giờ, hai vị nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai kia cũng biến đi đâu mất. Mối hôn sự này Cố gia bọn họ định cứ đính hôn xong rồi để đó hay sao?

Ngày cưới chỉ còn cách có mấy tháng nữa. Nếu hiện tại, Lam Tịch Dương có cách khiến bọn họ thay đổi ý định đồng loạt. Vậy phải...

Nhắc mới nhớ, thế đứa bé kia...

Tiêu Bạch Yên hối hả, quay trở lại xe, giục tài xế đưa cô về công ty Cố gia gấp.

Cố Thần Hi vẫn đang bận bù đầu bù cổ. Vương Lâm và Cố Tuyền đều sao nhãng công việc. Cả tập đoàn lớn thế này chỉ có mình anh chống chọi. Đã mấy ngày rồi không được về nhà, anh cũng không nhớ nữa.

Vào lúc vừa mệt mỏi vừa khó chịu thì bỗng Tiêu Bạch Yên xồng xộc đi vào phòng. Khí thế áp bách muốn uy hiếp người đối diện. Nhưng loại khí thế này đã đặt nhầm chỗ rồi. Cố Thần Hi anh là người dễ bị đe doạ ư?

"Em làm gì ở đây?" - Cố Thần Hi cố để không gắt gỏng.

"Anh nói xem?" - Tiêu Bạch Yên không nể mặt, lớn giọng khiêu khích - "Anh đã cùng với Lam Tịch Dương sinh nghiệt chướng?".

Khoé môi Cố Thần Hi giật giật. Chưa bao giờ anh nghe thấy hai chữ nào chối tai hơn hai chữ "nghiệt chướng" này. Từ này để dùng để chỉ con người ư? Hai đứa bé đó tuy không phải con anh, nhưng hoàn toàn vô tội.

"Nghiệt chướng?" - Cố Thần Hi cố giữ bình tĩnh. Một thân mặc âu phục lịch lãm ngửa ra trên ghế, cố giữ bình tĩnh để không chạy lại đánh người - "Nếu như hai đứa bé đó thực sự là con tôi, cô Tiêu Bạch Yên dám đứng trước mặt tôi thốt ra những lời như thế, cô nghĩ cô còn có khả năng về nhà hôm nay được không?".

Trên đỉnh đầu của Cố Thần Hi như đang bốc lửa. Mặt mũi xám xịt, gân trán ẩn hiện xanh đỏ. Hai mắt mở to, đồng tử sáng loá lên như muốn giết người.

Tiêu Bạch Yên bị tiếng nói như hổ gầm của anh doạ cho bủn rủn. Hình như người đàn ông cao ngạo này chưa từng thể hiện cho cô thấy mặt này. Tiêu Bạch Yên thất kinh, hồ đồ thu lại tâm tình khó khống chế.

"Không... Không phải... Tại vì em... Bố mẹ anh cứ mãi không có nhà, lúc nào cũng qua nhà họ Lam cho nên mới...".

"Thì cô đi mà hỏi bố mẹ tôi. Cô rầm rập chạy vào đây như vậy là có ý gì?".

Tiêu Bạch Yên nhất thời không hiểu nổi. Tốt xấu gì cô cũng là bạn gái của anh mà... Đã không giải thích lấy nửa lời thì thôi, cô vừa đụng đến Tịch Dương, con bé đó, Cố Thần Hi lập tức nổi sùng lên mà quát mắng cô.

Tiêu Bạch Yên đâu có làm gì sai?

"Cố gia nhà anh ức hiếp người quá đáng...!" - Tiêu Bạch Yên không nhịn được mà khóc oà tại chỗ.

Đáng tiếc, vị nam nhân kia không có ý định nào sẽ dỗ dành cô. Tay thon dài vẫn đang bận bịu lật qua lật lại trang giấy trắng trên tay. Mắt không buồn liếc đến cô gái đang kêu gào dù chỉ một giây một khắc.

"Muốn khóc thì ra ngoài khóc" - Anh lạnh lùng - "Đừng đứng ở đây phiền hà tôi!".

"Cố Thần Hi, rốt cuộc con bé đó có gì hơn tôi? Tôi là đại tiểu thư Tiêu gia đấy!".

Cố Thần Hi lười biếng nhấc mắt nhìn cô qua mắt kính trong suốt. Tư thế này càng khiến anh giống hệt như một ông lão khắt khe. Trong đáy mắt đen sâu không biết là khinh thường hay ngạo mạn.

"Xin mời Tiêu đại tiểu thư về lâu đài. Cố gia không đủ tư cách tiếp đón cô!".

Tiêu Bạch Yên giận quá. Hai mắt long lên đảo tìm trong phòng một món đồ để trút giận. Tay cô cầm lấy quai cặp sách của anh ném mạnh xuống đất. Đồ đạc bên trong tất thảy bị văng ra ngoài đất.

"Cô tốt nhất đừng có quay về đây nữa!" - Anh quát ngay lúc Tiêu Bạch Yên chạy ra khỏi phòng, đóng mạnh cánh cửa.

Động tĩnh lớn như vậy khiến nhân viên bên ngoài đều giật mình co rúm. Trợ lý của Cố Thần Hi hệt như một con thỏ đế, cúi thấp người chạy vào trong, thu dọn bãi chiến trường mà Tiêu Bạch Yên để lại, rúm ró khi nghe Cố Thần Hi không ngừng lẩm bẩm chửi thề.

Cậu ta chỉ đang muốn thu dọn cho nhanh rồi rời khỏi. Ai dè ra đến cửa rồi lại bị gọi với lại. Ánh mắt của Cố Thần Hi sắc như dao nhọn.

"Cậu chắc là bản thân đã dọn sạch hết rồi chứ?".

Cậu trợ lý run run nghe Cố Thần Hi gầm ghè, nhất thời không dám nói năng gì. Tập hồ sơ trên tay anh được đặt xuống bàn. Tấm lưng thẳng dài cúi xuống, với xuống lấy món đồ đang ngáng trên chân anh.

Cố Thần Hi ngẩn người. Sao lại có một phong thư ở đây?

Cậu trợ lý biết sắp xảy ra chuyện, liền nhanh nhảu lái đi chuyện khác.

"Thưa... giám đốc, tôi nghe nói buổi chiều... chủ tịch và phu nhân sẽ quay lại công ty ạ...".

Cố Thần Hi thất thần nhìn bao thư kia, đang cố lục lại trí nhớ là thư gì?!

"Hôm nay sao lại về sớm như vậy?".

"Dạ... nghe nói... Anh em nhà họ Lam đã đem hai đứa trẻ... ra nước ngoài rồi. Chủ tịch và phu nhân không hay tin, hôm nay vẫn qua đó, kết quả lâm li bi đát ở đó từ sáng đến giờ...".

Hai mắt của Cố Thần Hi chợt trở nên đờ đẫn, kinh ngạc. Hai anh em nhà họ Lam... Tịch Dương? Đi nước ngoài rồi?

"...Đi bao lâu mới về?".

"Chuyện này, tôi không rõ ạ".

Cố Thần Hi suy nghĩ... Chờ bố mẹ về, anh sẽ hỏi cho rõ.

"Được rồi, ra ngoài đi!".

Cậu trợ lý thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tay Cố Thần Hi cạy mở lá thư.