Cố Thần Hi giải quyết rất nhanh. Không cần chờ Tịch Dương trả lời đã kéo cô ra phường, trực tiếp đăng ký kết hôn. Tịch Dương còn đang run rẩy, băn khoăn. Vừa quay đầu liền thấy Cố Thần Hi trừng mắt.
"Không thì em đừng hòng gặp lại con nữa".
Vậy nên, tay cầm bút có hơi dè chừng, ký tên vào. Thần Hi cầm tờ giấy khai sinh của tụi nhỏ, trực tiếp yêu cầu sửa lại tên và thêm thông tin của cha vào.
Hoàng Túc Trạch và Lam Tịch Dương đúng là phường nói dối. Thông tin cha trên giấy khai sinh vẫn còn để trống, còn dám nói với anh rằng đã là bố của hai đứa trẻ trên giấy tờ. Nếu là sự thật, anh thật muốn đâm chết hắn.
"Có... nhất thiết phải làm vậy không?".
"Sao lại không? Em muốn để cho con của chúng ta đi học đi làm sau này, đều bị người ta coi như trẻ mồ côi cha cả đời ư? Cái tên và họ này của anh đủ bảo kê cho hai đứa nó an ổn sống cả đời này".
Tịch Dương không nói gì nữa, trông Cố Thần Hi ôm xấp giấy tờ vui vẻ lái xe về nhà. Sắc mặt của Tịch Dương tái nhợt. Cả ngày nay cô bận rộn một mình chăm sóc hai đứa, không chịu được mệt mỏi. Vết thương trên người lại có hơi nhức nhối.
"Em mệt à?".
Cố Thần Hi còn không chờ cô phát ra tiếng trả lời, đã ôm lấy người cô bế ra khỏi xe, đưa lên phòng nằm nghỉ. Lão quản gia thức thời, lập tức bưng đồ ăn lên.
Chẳng cần ai nói gì, ông sớm đã đoán được, thế cục trong nhà đã thay đổi.
"Con em đâu?".
"Em gọi sai rồi. Phải hỏi là con của chúng ta đâu mới đúng".
Lão quản gia nghe vậy không lấy làm lạ mà vẫn rất niềm nở thưa.
"Hai cậu ấy đã được bà chủ đưa vào phòng chơi, mệt nên đã ngủ ngon lành rồi ạ".
Hai đứa bé này... thật là... Hình như có mỗi Lam Bách là không vừa ý bọn nó.
Cái tính này, chắc lây qua từ, Tịch Dương hé mắt lén nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
"Sau này, em đừng tự lo liệu nữa. Anh sẽ giúp em, đứng ra làm chủ tất cả!".
Cố Thần Hi không phải đang hỏi ý mà đang thông báo cho cô biết. Tịch Dương tự hỏi, có phải đây là một giấc mơ hay không? Trong một ngày mà mọi thứ đã hoàn toàn biến đổi...
Tối hôm đó, sau khi cho cô ăn và ngủ say, Cố Thần Hi mới yên tâm rời khỏi đó mà chạy qua nhà họ Lam thông báo. Từ Viên và Lam Hiểu không tỏ thái độ gì, chỉ chòng chọc nhìn Cố Thần Hi.
"Vậy là đã đăng ký kết hôn rồi?".
"Dạ vâng. Cháu rất nhanh sẽ tổ chức đám cưới với em ấy".
Lam Hiểu không mấy hài lòng.
"Thế cậu còn đến đây để làm gì? Chắc không phải để hỏi ý đâu nhỉ?".
Từ Viên và Lam Hiểu làm bộ khó khăn, chứ tình thế bây giờ có khác nào ván đã đóng thuyền rồi đâu?! Hơn nữa, qua sống ở nhà họ Cố vẫn gần hơn là sang tận Berlin. Ông bà vẫn không thích cái ý tưởng con cái ra ngoài, đi xa quá thế làm gì cả.
"Mong hai bác thông cảm cho. Cháu làm vậy là để đảm bảo cả quyền lợi của cháu và Tịch Dương, nhưng cháu vẫn rất tôn trọng ý kiến của hai bác... Cháu từ lâu đã muốn nói rõ với hai bác mọi chuyện. Có điều, Tịch Dương... em ấy cứng đầu quá...".
"Cậu còn dám nhắc đến Tịch Dương và hai đứa trẻ trước mặt bố mẹ tôi? Sau những chuyện cậu làm mà cậu vẫn còn mặt mũi đến đây hả?".
Lam Bách vừa nghe thấy tiếng Cố Thần Hi vang vọng dưới nhà liền như bắt được kẻ thù, nhanh nhảu chạy xuống cầu thang đối đầu.
"Tôi đã làm chuyện gì chứ?" - Một bên mày của Cố Thần Hi nhếch lên không chút nhân nhượng - "Tôi đã làm một chuyện mà một người đàn ông phải làm. Đó là chịu trách nhiệm!".
"Cậu chịu trách nhiệm? Nếu cậu có ý thức một chút..." - Mặt Lam Bách đỏ bừng - "Thì em gái tôi có thể mang thai được ư? Hai lần nó sống dở chết dở, lâm vào nguy kịch trên bàn mổ cậu đang ở đâu? Cậu đã nhìn thấy vết mổ trên người con bé chưa? Hay cậu chỉ biết ở một bên làm ra vẻ không biết gì? Tôi thật muốn đánh cậu một trận vì đã khiến Tịch Dương ra nông nỗi này!".
"Đừng tỏ ra nguy hiểm như thế!" - Cố Thần Hi cũng phừng phừng đứng dậy, hai tay chống nạnh - "Tôi cũng rất muốn đánh anh đó! Tôi sẽ không nhường anh như những lần trước đâu. Anh có thể tìm đến tôi, đứng trước mặt tôi, nói thẳng ra hết mọi chuyện, nhưng anh đã không làm như thế. Nếu không phải tôi đọc lá thư kia, không biết bây giờ anh đã đem vợ đem con tôi đi đâu rồi".
Lam Bách giận tới run người. Hai mắt trừng trừng giao đấu với Thần Hi. Khoé môi mấp máy.
"Anh? Ai cho mày cái quyền gọi tao bằng cái danh xưng ghê tởm đó hả? Ai nhận làm anh của mày? Lúc đó mày đang yêu Tiêu Bạch Yên, tổ chức tiệc đính hôn rầm rộ, mày có nghĩ đến ai? Có bao giờ mày suy nghĩ đến đứa em gái của tao bụng mang dạ chửa, bị người đời chỉ trỏ, nguy hiểm rình rập chưa hả? Mày ở phía sau đâm tao một nhát dao, còn muốn tao tìm đến mày để nói chuyện?! Sai lầm lớn nhất của đời tao, chính là đã để Tịch Dương gặp được mày!".
Từ Viên và Lam Hiểu nghe con trai và con rể cãi nhau, lửa giận hừng hực mà nuốt nước miếng ừng ực. Có lẽ không cần phải làm khó Cố Thần Hi nữa vì Lam Bách đã đóng cái vai này đỉnh cao quá rồi!
Lam Bách dõng dạc đi tới trước mặt Cố Thần Hi khiêu khích.
"Mày còn doạ đánh tao?" - Lam Bách dùng lực thô bạo tiến đến đẩy Cố Thần Hi ra xa. Khí thế áp bức. Cố Thần Hi lảo đảo lùi về phía sau, lại bị Lam Bách lấn lướt tiếp tục xô đến khiêu khích - "Mày ngon thì đánh đi! Đánh đi! Để xem em gái tao có tha thứ cho mày không? Bố mẹ tao có chịu để yên cho mày không? Đánh đi! Đánh đi! Chỗ này nhiều máu này!".
Cố Thần Hi bực tức, kiềm chế để không gây chuyện. Dẫu sao Lam Bách, hắn... là anh vợ tương lai. Gây chuyện lúc này, tương lai sẽ rất khó sống chung. Tay của Cố Thần Hi như bọc thép, vừa giơ ra đã chặn được Lam Bách đang lao đến.
Anh trợn mắt đe doạ.
"Đủ rồi!".
Không ngờ bị Lam Bách túm lấy cổ áo kéo đi, mở cửa ném ra ngoài sân. Cố Thần Hi thấy vẫn còn may vì bản thân chưa bị xô ngã.
"Tôi không nói cho cậu biết vì tôi thấy cho dù Tịch Dương phải một mình nuôi hai đứa bé đơn thân vẫn còn tốt hơn ở với cậu đấy!" - Lam Bách lớn tiếng - "Một tên đàn ông lăng nhăng, dơ bẩn, chơi hết người này đến người khác như cậu lại dám đụng vào em gái tốt của tôi?".
Cố Thần Hi phỉ nhổ.
"Cậu thì khác gì tôi chắc? Má nó, cứ nói như cậu là thánh nữ ấy nhỉ?".
Máu giận sôi trào, Lam Bách lấy đà lao tới, thụi liên tiếp xuống vào mặt Cố Thần Hi như phát điên. Cố Thần Hi không thèm phản kháng mà nghiến răng nhịn nhục từng cú đấm như muốn xé nát quai hàm.
Vào lúc này đây, anh rõ hơn ai hết. Muốn tên trâu bò Lam Bách này nguôi giận thì chỉ có nước để cho hắn xả ra một trận.
Tịch Dương choàng dậy trong màn đêm tối mịt. Tay sờ bên cạnh chỉ là một khoảng không trống trơn, hụt hẫng.
Người đâu?
Chẳng nhẽ... thật sự đều là mơ? Nhưng đây không phải phòng của cô. Là phòng của Cố Thần Hi mà.
Cánh cửa bỗng bật mở. Chút ánh sáng len lỏi để lộ một người đàn ông đang xiểng liểng bước vào trong phòng. Bóng đen giống hệt như thây ma, khiến Tịch Dương hoảng hồn một phen.
Tay lần sờ trên tường, Cố Thần Hi rốt cuộc đã lần đến công tắc, mở đèn. Ánh đèn vàng sáng trưng vừa được phát ra. Cả khuôn mặt đều đã nhoe nhoét máu của Cố Thần Hi hiện rõ. Tịch Dương kinh hãi, nhảy dựng lên.
"Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?".
Tịch Dương đỡ lấy Cố Thần Hi ngồi xuống giường. Khăn mặt nóng và băng gạc lập tức được đưa đến bên giường, nhẹ nhàng chấm lên mặt anh.
Cô gái quỳ dưới chân anh, thần sắc đã hồng hào hơn lúc chiều. Đôi mắt để lộ ra sự bồn chồn lẫn lo lắng. Trên người cô phát ra một mùi sữa non mềm mại khiến người ta thèm thuồng. Ánh mắt rất chăm chú dán lên từng lớp da thịt đổ máu của anh. Hàng mày mảnh khẽ nhíu lại xót xa.
"Là ai đã đánh anh vậy?".
Cố Thần Hi bật cười.
"Hiếm khi thấy em nói nhiều như vậy...".
Một bên mắt Cố Thần Hi, đã bị đánh đến sưng vù cả lên. Sau khi được lau kỹ thì đa số vết thương đều là những vết trầy xước, xanh tím, không đến nỗi nghiêm trọng lắm. Đến lúc đó, Tịch Dương mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Lam Bách đánh anh phải không?".
Tịch Dương nghiêm mặt hỏi chuyện anh, giống như đang muốn phân xử giùm cho một cậu bé ngốc vậy.
Cố Thần Hi vẫn đùa bỡn nắm lấy tay cô trêu chọc, không có ý định trả lời. Mặc kệ cô đang dùng bông tăm tỉ mỉ bôi thuốc, anh ở đây hôn rồi liếm láp lòng bàn tay cô. Đầu lưỡi thô ráp khiến cô gai người rụt lại.
"Đừng vậy...!".
"Tịch Dương, em có biết đêm nay là đêm gì không?".
"...".
"Đêm tân hôn của chúng ta!".
"Anh bị thương như vậy mà vẫn chưa chừa à? Cần em gọi Lam Bách đến...".
Cố Thần Hi kéo lấy tay cô, nhắm miệng nhỏ hôn lên tới tấp. Tay của Tịch Dương vẫn đang cầm bông thuốc, không tiện kháng cự. Bàn tay lưu manh của Cố Thần Hi luồn vào áo cô, thuận tiện xoa bóp bầu ngực nở căng sữa.
Tịch Dương hít sâu, né khỏi nụ hôn của anh.
"Đừng... Vết thương của em còn chưa khỏi hẳn. Hơn nữa, em vẫn còn đang ở cữ".
Cố Thần Hi tưởng đã làm đau cô, liền áy náy, tiu nghỉu như một đứa trẻ mắc tội. Bàn tay liền thôi không làm loạn nữa. Trên ngón tay vương lại một ít sữa non.
Cổ họng anh khô ran, đành kiềm chế nén lại suy nghĩ đen tối trong đầu.
Anh còn chưa biết vết mổ kia ở đâu. Nghe Lam Bách nói thì có vẻ nghiêm trọng. Đầu anh dựa vào vai mỏng, khẽ nói.
"Bé con, anh xin lỗi... Nếu anh biết từ sớm thì đã không để em chịu nhiều cực khổ như vậy... Lam Bách nói đúng, anh quả thực là người đàn ông tồi tệ nhất thế gian. Anh đáng bị đánh!".
Tịch Dương động lòng trắc ẩn, ôm lấy lưng anh an ủi.