Những người bên cạnh —— tất nhiên là được gọi tới để làm trò, một bó hoa được đưa đến tay Lão Thẩm. Lão Thẩm thản nhiên nhận lấy, chậm rãi đi tới như một ngôi sao lớn, dừng bước ở trước mặt Tô Tô đúng hai bước chân, hắn cười rất tự nhiên: “Lão bà, rốt cuộc em cũng đã tới rồi."
Áo khoác ngoài đang cầm ở trên tay, Tô Tô lại quên không đưa tới, trên mặt của cô giống như vừa có một trận bão quét qua tàn phá tan hoang, không thể bình tĩnh nổi, cô cố gắng giữ thể diện cho người đàn ông này của mình nên mới không nhéo lỗ tai hắn ngay lúc này, mà nhỏ giọng hỏi: “Anh định làm cái gì ở ngay chốn đông người như thế này hả?"
Cơ bắp rắn chắc của Lão Thẩm ở trong gió rét không ngừng phát ra uy vũ bất khuất, hắn lấy ra một cái hộp màu đỏ được giấu tại chính giữa bó hoa, mở ra, nhất thời, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh hiện ra ở trước mặt Tô Tô. Trên mặt chiếc nhẫn này có tới mấy chục viên kim cương nhỏ được gắn thành hình trái tim, nó không ngừng phát ra tia sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Tô Tô còn chưa hịp hồi hồn lại từ trong kinh hãi, thì bên cạnh đã có người lên tiếng: "Tô đại gia, chiếc nhẫn này là do chính tay anh ấy thiết kế, lại bắt bọn tôi phải đi chọn lựa nguyên liệu ở nơi xa xôi mang về, anh ta còn không ngừng thúc giục chúng tôi hoàn thành tác phẩm đặc biệt này, làm chúng tôi mệt chết đi được. Cô hãy nhìn cho kỹ, kim cương phía trên là có 21 viên, đại diện cho cái gì thì chắc chắn cô tự biết rồi đi, anh ta còn căn dặn mỗi năm sẽ đính thêm một viên lên trên đó. . . . Còn nữa, cô hãy xem một chút những chữ được khắc bên trong chiếc nhẫn đó đi. . . . . ."
Lúc này Tô Tô đang mải đếm số viên kim cương, mới vừa đếm tới mười, nghe nói như thế, lại không thể không nghiêng đầu qua xem một chút phía bên trong chiếc nhẫn: SH&SXY. Dường như đây là hai tên người, Lại hình như là Tô Hoa cùng Thẩm Tiếu Ngu?
Trong đám người bắt đầu truyền đến tiếng nói ồn ào : “ gả cho hắn, gả cho hắn. . . . . .”
Lúc này trên mặt Tô Hoa cũng đã xuất hiện tia nóng nảy, cô thật không có biện pháp nói rõ cùng với những người không ngừng cổ vũ kia: Gả cái em gái hắn ấy, bà đây đã sớm gả cho hắn từ tám trăm năm trước rồi kia! Lúc này phải làm sao bây giờ, Lão Thẩm này, rốt cuộc là hắn muốn làm gì, bà đây không hề có kinh nghiệm, lúc này nên đỡ hắn đứng lên hay sao? Sau đó để cho hắn đeo nhẫn vào tay mình sao? Thấy như thế sao lại giống như đang quay kịch trên TV hơn nhỉ? Nhìn trời, có nhiều người đứng nhìn như thế này. . . . . .
Thấy tâm trạng ngổn ngang của cô, Lão Thẩm mỉm cười, cúi đầu liếc cái công văn trong túi quần, sau đó trấn định lên tiếng: "Thân ái, anh, Thẩm Tiếu Ngu, là người đàn ông đã 36 tuổi, từ mười năm trước khi vừa nhìn thấy em đã bị trúng tiếng sét ái tình, khi đó em buộc hai cái đuôi sam, giơ lên một cái chai xì-dầu, tay nắm chặt năm đồng tiền, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, dùng thiện lương, đôi mắt nhỏ thâm tình nhìn anh thương hại, sau đó chạy đi mua cho anh năm cái bánh bao nhỏ, khi đó bàn tay nhỏ bé của em thật là ấm áp, anh chỉ khẽ chạm vào thì trái tim này đã bị em lấy mất rồi, giọng nói của em lúc ấy thật là dịu dàng, anh chỉ vừa nghe thấy đã cảm thấy hít thở không thong, cái đuôi sam của em khẽ lướt qua mặt anh, cũng giống như đã mang theo lòng anh đi mất. . . . . Khi đó anh tự thề với chính mình: Em chính là người phụ nữ duy nhất trong cuộc đời anh !"
Tô Tô không thể đứng vững, lảo đảo lui về phía sau một bước nhỏ, cặp mắt 囧囧 có hồn: mười năm trước, mười năm trước! Mẹ nó, khi đó ta mới mười một tuổi, là một cô bé cái rắm cũng không hiểu, Lão Thẩm, anh còn có thể khoa trương hơn nữa không hả. Cô nhìn lướt qua xung quanh, chỉ thấy nét mặt của mọi người đều là đang không ngừng thổn thức, còn có mấy cô gái nhỏ đang thút thít, thậm chí còn có một người đàn ông khóc lóc nức nở nói: "Người này rất tốt, gả cho hắn đi! Nhanh đáp ứng. . . . . . Nếu cô không đồng ý, hãy đi cùng tôi." Nhất thời, người đàn ông vừa nói xong thì bị đám người xung quanh đánh hội đồng.
Tô Tô dở khóc dở cười, tầm mắt của cô lần nữa di chuyển khắp đám người, thấy Tiểu Bạch trong đám đông, đang hua múa khẩu hiệu, trên đó viết: trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử. Tô Tô thật muốn đứng tại chỗ ném giầy qúa: hợp em gái cô, tử em gái cô, mò mẫm đến làm ồn ào lên cái gì, tôi cùng Lão Thẩm đều đã là vợ chồng già rồi!
Thế nhưng Mạc Tiểu Lam lại để cho cô ấy ngồi ở trên vai của mình, trở thành một cảnh vô cùng xinh đẹp nha.
Lại nói Tiểu Lương, không biết mượn ở đâu được cái giá ba chân dựng camera, cũng đang chạy tới góp vui, mẹ nó. . . . . . Bọn họ đây là dự mưu đã lâu à? Chu Công đâu. . . . . . Hắn đang chia tiền! Cho quần chúng diễn viên?
Tô Tô nâng trán: Lão Thẩm, anh điên rồi.
Cô dời ánh mắt đến trên người Lão Thẩm, nhìn hắn vẫn đang không mệt mỏi biên soạn lại một đoạn tình si xa lơ xa lắc theo tích cũ, càng thêm quá đáng chính là —— mẹ nó, hắn còn cúi đầu nhìn bản thảo! Em gái nhà anh, muốn tỏ tình hay là muốn nói cho xong hả, anh dám làm như vậy thì làm sao có thể khiến cho bà đây cảm động rơi nước mắt chứ. . . . . .
Được rồi, Tô Tô muốn khóc, không phải là vì thình lình xảy ra trận cầu hôn này, mà là bị bọn hỗn đản khốn kiếp này bức đến phát khóc. . . . . . Nghĩ muốn ép mình tưởng tượng đây là cảnh tượng duy mỹ tới cỡ nào nhưng cũng không thể được, một ngày nào đó nếu bị bọn họ cười nhạo thì mình chết mất. Lão Thẩm nhà mình lúc nào thì theo chân bọn họ dạng thành hai hàng như vậy, thật không thể được. . . . . .
Khi Lão Thẩm đã rét cóng đến nỗi gương mặt đỏ bừng, hắn dùng ngón tay run run rẩy rẩy đem chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Tô Tô, trong mắt cô đã lệ quang lòe lòe rồi, cô rút ra cái lỗ mũi cũng cóng đến đỏ bừng, cúi người xuống, đem áo khoác ngoài khoác lên trên người hắn, đén gần. . . . . . . . Ngậm lỗ tai của hắn, giống như đang hôn.
Tiểu Lương nhìn qua Camera thấy được một màn này nhận thấy thật có biết bao nhiêu là duy mỹ, trên tầng còn có người không ngừng tung bọt biển, thật tình giống hệt như cảnh tượng kinh điển trong Bản Tình Ca Mùa Đông, chắc chắn ngày mai đây sẽ trở thành một tiêu đề được giật tít ở ngay trang đầu, đồng thời sẽ đưa một tục lệ cầu hôn lõa lồ mới nha.Những người đàn ông, nếu yêu một cô gái hãy ở trần giữa mùa đông mà cầu hôn cô ta đi.
Đáng tiếc chỉ có Lão Thẩm biết —— khụ khụ, lỗ tai kia thật đáng thương, hàm răng Tô Tô tương đối sắc bén, cắn xuống khá nặng. Chỉ một câu thôi: Tô Tô, em thật nhẫn tâm.
Sau khi hàm răng nhả hẳn ra, Tô Tô cười đến rực rỡ, dính vào bên lỗ tai hắn nói: "Làm được ‘ tốt ’!" Sau đó ngẩng đầu lên, "Thất thần cái gì, mau đeo lên cho em."
Trên đỉnh đầu hoa hồng cùng bông tuyết tiếp tục tung bay, mọi người mang hết mười phần nhiệt tình mãnh liệt vỗ tay, vỗ tay xong, thuận tiện đi tới nơi Chu Công đang đứng để lĩnh tiền thưởng, Tiểu Lương cũng đã sắp ngừng lại việc quay camera, Tiểu Bạch vỗ vỗ bả vai Mạc Tiểu Lam: "Thân ái, kiên trì thêm một lát nữa thôi, xong ngay đây."
Tay Lão Thẩm chợt vòng lấy eo Tô Tô ôm cả người cô lên, quay một vòng 360 độ ở giữa đám người, lần cầu hôn này vô cùng thành công, đến lúc chuẩn bị kết thúc sự kiện này, Tô Tô lại lôi kéo Lão Thẩm phát biểu cảm nghĩ hơn nửa giờ giống như đang lên bục nhận giải thưởng vậy: đầu tiên, cảm tạ mọi người tới vây xem nghi thức cầu hôn của người đàn ông này với tôi, ở giữa trời lạnh như vậy, mọi người phải chịu đựng rét buốt mà đứng ở nơi này thật sự không dễ dàng gì, tiếp theo, cảm tạ những nhân viên ở phía sau hậu trường đã vô cùng tỉ mỉ chuẩn bị một màn đầy kinh hỉ này, bọn họ. . . . . .
Nói một đôi lời còn tạm được, nói nhiều những diễn viên quần chúng liền không chịu đựng được nữa rồi, từ từ có người chuồn êm đi ra ngoài, có một thì có mười, một trăm. . . . . . Vì vậy, rất nhanh, Tô Tô vẫn còn đang thao thao phát biểu, thì người đã đi hết mất rồi. Mà bọn Chu Công thấy có điểm không bình thường, cũng nhanh chóng ôm đạo cụ trốn mất dạng.
Một quảng trường to như vậy chỉ còn trơ lại một mình Lão Thẩm cùng Tô Tô, Lão Thẩm khuôn mặt tươi cười, thổi thổi hơi nóng lên tay mình, một làn sương màu trắng vừa mới ra khỏi miệng liền ngay lập tức bị gió thổi tan, phun đến trên tay hắn cũng chỉ còn lại có hơi lạnh không có chút nhiệt độ nào: "Lão bà, nơi này thật lạnh, em mà bị đông cứng sẽ không tốt, hay là, chúng ta về nhà trước đi?"
Tô Tô nhón gót chân, nhéo lấy lỗ tai của hắn, kéo sang hai bên, thuận tay liền vẫy một chiếc taxi đang chạy tới, liền xách tai Lão Thẩm ném vào trong xe taxi.
Cảm nhận được hơi ấm trong xe, Lão Thẩm lúc này mới sống lại, hắn một tiếng lão bà còn chưa có ra khỏi miệng, chỉ thấy Tô Tô từ trong túi quần hắn lôi ra một xấp giấy. Đúng là xấp giấy lúc nãy hắn len lén liếc vài lần gì đó.
Tô Tô liếc mắt nhìn, nguyên bản tính toán định nở một nụ cười lạnh lùng thì lại bị đông cứng ở ngay khóe miệng, là văn bản diễn thuyết không sai, nhưng ở phía trên không có bao nhiêu chữ, tất cả còn không tới 100 chữ đi?
Thứ nhất, thẳng thắn;
Thứ hai, cầu hôn;
Thứ ba, ôm cô ấy;
Để cho cô giật mình là —— thứ tư, không cần khẩn trương! !
Khẩn trương? Chưa bao giờ nghĩ đến cái từ khẩn trương này sẽ xuất hiện tại trên người của Lão Thẩm, hắn không phải lúc nào cũng rất bình tĩnh ư, hắn không phải rất tự tin sao?
Vào lúc này, hơi ấm bên trong xe taxi ụp vào mặt, làm cho khuôn mặt bọn họ được sưởi ấm, trong lòng cũng như đang tan chảy. Hì hì một tiếng, Tô Tô bật cười, tức giận giống như bị cơn gió lạnh thổi bay đi mất rồi, khóe mắt cô đảo qua: "Anh khẩn trương cái gì?"
Lão Thẩm thế nhưng xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh: "Anh không khẩn trương."
Ai yêu này, còn không thừa nhận, so với bộ dáng ra vẻ lúc mới vừa rồi ở trong gió lạnh, Tô Tô thích Lão Thẩm như bây giờ hơn, lúc này trong hắn thật đáng yêu, chưa bao giờ cô được nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn đấy. Thật là đáng nhớ. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tô Tô đã quên mất lúc trước còn thừa lại một chút xíu 囧囧 không vui vẻ, hai tay cô không ngừng trêu trọc, bưng lấy mặt của Lão Thẩm, quay tới, sau đó chuẩn bị hôn.
Lão Thẩm hai mắt sáng lên, sửa lại dáng vẻ nhàn hạ chờ đợi Tô Tô tự mình dâng lên đôi môi thơm tho, đáng tiếc, đôi môi Tô Tô đưa đến nửa đường lại dừng lại rồi. Chẳng lẽ cô cò đang nghĩ tới cái gì?
Chỉ thấy Tô Tô dừng một chút, đối với chú tài xế trước rống một tiếng: "Ông chú àh, làm phiền chú lo lái xe đi, không cần nhìn lén!"
Nụ cười Lão Thẩm còn không kịp thu lại, mồm còn đang há hốc liền bị Tô Tô ngậm lấy, nhìn cô nhắm mắt lại đỏ mặt, sau đó không lưu loát lộ ra đầu lưỡi đánh một trận Loạn Vũ Xuân Thu, Lão Thẩm mở mắt canh chừng dáng vẻ cô, lại nghĩ tới hình dáng mười năm trước của cô. Nha đầu này vẫn còn tinh quái như vậy . . . . . . Thật tốt.
Tâm niệm vừa đến, Lão Thẩm lôi cái áo khoác lên che kín đầu hai người, nghiêng hẳn người đè lên mình Tô Tô, sau đó đưa tay luồn qua cổ Tô Tô trêu trọc, nhất thời chiếm lĩnh quyền chủ động. Hắn đem Tô Tô đánh ngã trên ghế xe, sau đó mình cúi □, đưa ra đầu lưỡi quấn quit lẫn nhau, khi nước bọt đã thấm ướt cả bờ môi, tay của hắn thuận thế trượt vào trong áo lông Tô Tô, quen thuộc hướng về phía nội y của cô cánh tay như con rắn mềm mại chui qua nội y. Khi hơi lạnh đầu ngón tay hắn đụng chạm lấy bộ ngực mềm mại, thân thể Tô Tô rõ ràng run lên một cái, cô hạ thấp giọng ở bên tai Lão Thẩm nói: "Anh có nghe thấy tiếng gì là lạ hay không?"
Lão Thẩm nháy mắt mấy cái với cô: "Mặc kệ hắn."
"Nhưng là. . . . . ." Tô Tô còn muốn nói điều gì, đáng tiếc Lão Thẩm đã như lang như hổ ở trên người cô gặm cắn. Hắn quỳ chừng mấy ngày trên bàn giặt là, bị vắng vẻ chừng mấy ngày, hôm nay thật là mười vạn phần đều nhớ nhung . . . . . . Thân thể lão bà!
Cái cảm giác hơi đau đau lại hơi nhọt nhột đó khiến cho toàn bộ tế bào trên người Tô Tô cũng như đang há to mồm, khát vọng thân cận, khát vọng hôn. . . . . .
Ông chú tài xế ngồi đằng trước trái tim không được tốt cho lắm, nghe thấy tiếng động hai người phát ra, mặt thô cũng không nhịn được mà chuyển nghẹn thành sắc đỏ tím: người tuổi trẻ bây giờ thật là tương đối khí phách, nhưng là Đại Ca Đại Tỷ, làm phiền các người nói cho ông lão đây một tiếng, các người muốn đi đâu, ông đây hiện tại phải chở các người đi lòng vòng thành phố thật sao? Các người rốt cuộc còn muốn vận động bao lâu nữa đây? Ông đây đang mắc đái, thật sự ông đây không nhịn nổi nữa. . . . . .
Vì vậy ở trước sự chứng kiến của vị tài xế đang hoảng hốt vì mắc đái, giữa quang cảnh bốn phía của thành phố Thượng Hải không ngừng kẹt xe , hai người đang ở trong ghế sau xe, có một người cha nào đó đã gài bẫy thành công, ở dưới sự che dấu của một cái áo khoác đã nảy mầm một sinh mạng mới!