Trâu Già "gặm" Cỏ Non

Chương 57: Trâu già gặm cỏ non (39)



Cuối cùng lão bà bà không đồng ý, nhưng số lần Phương lão gia tới biệt thự Thẩm gia lại nhiều hơn, nhất là dưới sự khích lệ của bọn tiểu bối, ông càng thêm học theo người trẻ tuổi chơi lãng mạn, mỗi ngày một bó hoa hồng, mỗi ngày tới đây ăn không uống không, mỗi ngày mời lão bà bà đi ra ngoài tản bộ. . . . . Những chuyện như vậy, mặc dù khiến cho người ta phiền chết đi được, nhưng nói thật, thành ý cũng làm cho người ta cảm động không dứt.

Không biết lão bà bà có cảm động không, dù sao trong lòng Tô Tô cùng Lão Thẩm đã xem Phương lão gia thành dượng mà đối đãi.

Tiểu Lương đến nhà Chu Công gặp gia trưởng rồi, nghe nha đầu kia nói có thể sẽ ở lại bên đó đón năm mới. Mặc dù trước kia cô nàng cũng đã gặp qua trưởng bối của Chu Công, nhưng lúc đó nhiều lắm cũng chỉ có thể coi như là trưởng bối gặp bạn gái của con trai mình, lần này thì lợi hại rồi, trực tiếp gặp con dâu, dĩ nhiên là phải đối xử theo quy cách. Nghe nói, sau lần này, bọn họ còn có thể bàn bạc về hôn lễ. Thỉnh thoảng Tiểu Lương sẽ gọi điện thoại tới đây, thổ lộ tình huống cùng với hồi báo thành quả, như vậy có thể thấy được bên nhà Chu Công đối xử với cô có bao nhiêu thân thiết.

Tô Tô lại lâm vào nhàm chán, mặc dù Lão Thẩm đã nghỉ, nhưng xã giao mỗi ngày vẫn không thể thiếu, nhất là trong khoảng thời gian sắp hết năm này, tất cả mọi người vội vàng tổ chức tiệc, xây dựng quan hệ, cũng là xây dựng cơ sở hợp tác cho sang năm.

Mỗi ngày, lạc thú lớn nhất của Tô Tô chính là nhìn lão bà bà cùng Phương lão gia cãi vã cộng thêm nghe điện thoại của Tiểu Lương, còn Tiểu Bạch thì gọi điện thoại qua ba lần, hai lần là do cha cô ấy nhận, một lần còn lại khẳng định là còn đang ngủ. . . . . . Thật là một cô gái lười, chỉ mới về nhà liền thế này đây.

Buổi tối ngày nào đó, trong lúc trò chuyện trắng đêm với Lão Thẩm, Tô Tô nói đến cái đề tài mình đang rất nhàm chán này. Lão Thẩm trầm tư một chút: "Ngày mai có một buổi tất niên mừng năm mới, em đi cùng anh chứ?"

Hỏi kỹ mới biết buổi tiệc này vốn là do các đài truyền thông liên hiệp cử hành, ý chính là ngày mai chắc chắc 100% sẽ đụng phải ký giả! Quan hệ của Lão Thẩm với giới truyền thông cũng không tốt, bởi vì với những kẻ dám đào móc xì căng đan của người khác anh luôn đối phó không chút nương tay. Vì vậy Tô Tô cảm thấy lo lắng: "Lão Thẩm, anh xác định lần này có thể đi hả?"

Lão Thẩm khẽ mỉm cười: "Mặc dù là do giới truyền thông cử hành, nhưng ở hội trường phỏng vấn vẫn có quy định nghiêm khắc, những paparazzi không đứng đắn kia khẳng định không thể xâm nhập vào, cho nên tương đối an toàn, em muốn đi hay không? Hơn nữa vào ngày mai, em cũng không cần ra sân, ngồi xem ở phía sau đài với nhân viên làm việc là được, xong việc anh sẽ ra với em. Nếu như em đang cảm thấy không vui, trong buổi tiệc này có không ít chuyện thú vị, anh cảm thấy em đến cũng sẽ không nhàm chán. . . . . ."

Lão Thẩm dụ dỗ xong, Tô Tô sao còn nhịn được?

Tiệc mừng được tổ chức trong trụ sở của công ty điện ảnh và truyền hình, cho nên bối cảnh nhìn cũng rất đẹp, giống như là một nhà nghỉ cổ đại, trên đường, còn có thể thấy phụ nữ mặc cổ trang đi ngang qua, được người đi đường chụp hình, thật có loại cảm giác như xuyên qua thời không.

Lão Thẩm vẫn còn ở trên khán đài trò chuyện với người dẫn chương trình, người dẫn chương trình hỏi bí kiếp thành công của anh là gì, chủ đề này luôn có không ít người chú ý.

Mà Tô Tô ở phía sau đài đang nghe say sưa, cùng lúc nhân viên làm việc mang một bộ cổ trang tới, vẻ mặt sắp khóc : "Làm sao bây giờ, diễn viên liên lạc chuyên nghiệp tạm thời có chuyện nên không thể tới, tiết mục sau còn thiếu một người mẫu, thời gian cấp bách thế này bảo tôi đi đâu tìm người mẫu đây?"

Chợt có nhân viên làm việc nói ra một câu: "Cần gì phải tìm, không phải trước mắt có sẵn một người hay sao?"

Vì vậy ở phía sau đài, ánh mắt của tất cả mọi người tập trung tại trên người Tô Tô, vóc người cô cao gầy, bộ dáng lại ưa nhìn, cô đứng ở chỗ nào, nhân viên làm việc cũng lập tức thành bảy chú lùn.



Cầm đồng phục, Tô Tô do dự: "Người mẫu cổ trang này phải làm gì? Tôi chưa bao giờ thử qua."

Nhân viên làm việc vào lúc này nóng lòng cứu hỏa, sao còn quản được cái gì đã làm hay chưa, khuyên nhủ: "Không sao đâu, chỉ cần đứng ở đó lắc qua lắc lại một tý là được, lát nữa cô lên đài nhìn những người mẫu làm sao thì làm y như vậy."

"Thật chỉ cần đứng ở đó thôi à?" Tô Tô không yên lòng lại xác nhận lại một lần, lấy được sự khẳng định của nhân viên, cô liền thả lỏng người để cho các cô ấy giúp một thay quần áo. Nửa giờ sau rốt cuộc hoàn thành, phía trước lại đang thúc dục, vì vậy Tô Tô chưa kịp chuẩn bị tâm lý liền bị đẩy lên khán đài.

Kết quả vừa nhìn, liền bị dọa cho sợ hãi!

Những người mẫu khác đã sớm ra sân, để lại vị trí trung gian kia cho cô, quan trọng hơn là, họ mặc đều không phải là cổ trang! Như vậy so ra, cô chính là một đóa hoa ngoại tộc tuyệt thế, tuyệt đối khiến cho người ta phải chú ý. Người cô cũng đã bị đẩy ra, vào lúc này chẳng lẽ còn đi xuống lần nữa, vậy lại càng thêm mất thể diện. Chỉ trách mình vừa rồi không hỏi rõ ràng, nếu biết là một nhân vật dễ gây chú ý như vậy, có nói đến sáng sớm ngày mai cô cũng không đồng ý.

Bất đắc dĩ, hiện tại không thể làm gì khác hơn là ra sân. Vì phối hợp với y phục cổ trang, cô tung tay áo dài bước đi, nhớ tới một khóa tư thái kinh kịch Diệt Tuyệt cho bọn họ học qua, vì vậy dựa theo trí nhớ, cô tùy ý làm một động tác bắt đầu, sau đó bước từng bước nhỏ di động đến vị trí chính giữa đám người mẫu.

Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, liền biết phải hay không. Nhân viên làm việc ở dưới đài nhìn thẳng vỗ tay: "Quả nhiên; lợi hại, tư thái biểu diễn chẳng kém diễn viên chính quy là mấy, ôi chao, không phải cô ấy là do Thẩm Tiếu Ngu đưa tới ư, chẳng lẽ đã từng học qua kinh kịch à?"

Một người khác cười: "Nghe nói là học biểu diễn, còn là sinh viên, không phải Thẩm Tiếu Ngu vừa kết hôn không lâu ư, lần này công khai mang một người phụ nữ tới đây, đúng là có kịch hay xem rồi. Lát nữa nhớ bảo người ta chụp nhiều thêm mấy tấm hình."

Bởi vì công đoạn kế tiếp lại càng thêm thú vị.

Tô Tô đứng ở bên kia một lúc lâu, chẳng thấy nhân viên ra hiệu đi xuống, vì vậy mấy người mẫu vẫn đang đứng ở phía trên. Nhưng là cô còn mang giày cao gót, lo lắng thương tổn đến đứa nhỏ trong bụng, vì vậy khoác một tay lên bả vai người mẫu bên cạnh, cô có thể nhìn thấy đôi mắt nhỏ oán hận của người mẫu kia, nhưng vì suy nghĩ cho đứa bé, cô cũng chỉ có thể lặng lẽ nói xin lỗi trong lòng.

Rốt cuộc đoàn người cũng đi ra, lúc này người dẫn chương trình lại nói: "Chúng ta lần nữa nhiệt liệt hoan nghênh những doanh nhân thành công đi lên cắt băng cho hoạt động này."

Mà người mẫu rốt cuộc có chuyện để làm, đó chính là cùng cầm băng vải nhiều màu để những doanh nhân thành công kia đến cắt. Theo trí nhớ của Tô Tô, Lão Thẩm cũng là một trong những người đó, chẳng lẽ lát nữa anh sẽ còn tiếp tục đi lên?

Đang suy tư, quả nhiên thấy một đám đại thúc sinh long hoạt hổ đi lên xếp hàng, Lão Thẩm là người thứ ba ra sân, khi anh thấy Tô Tô mặc cổ trang, mang giày cao gót đứng ở đó, anh nhíu nhíu mày, chẳng màng gì đến đội hình nữa, rời khỏi người mẫu bên cạnh, mạnh mẽ chen đến vị trí giữa. Những người khác nhìn anh một cái, cảm thấy sao anh lại không hiểu quy củ như vậy, hơn nữa phía dưới lại đang có nhiều người xem như thế, còn chưa kể đến camera đang quay hình.

Chỉ thấy tay anh cầm kéo, nhỏ giọng hỏi người phụ nữ bên cạnh: "Sao em lại lên đây?"



Tô Tô thuận thế đưa tay khoác lên trên bả vai của anh, khóc lóc kể lể: "Em bị người ta đẩy lên á, người mẫu không đủ, em tới bổ sung, anh mau dìu em một chút, em đang mang giày cao gót đấy." Mặc dù là khóc lóc kể lể, nhưng gương mặt xuất hiện trong màn ảnh lại là môi đỏ mọng hé mở, bộ dạng muốn nói lại thôi, hơn nữa một thân cổ trang, ánh mắt mê ly lại dịu dàng càng rung động lòng người, đúng là hình tượng cho một cô nương thời cổ đại.

Phía dưới có một người đàn ông đeo kính mát, anh ta được mời phía tới để quan sát hoạt động của cả hội trường, giờ phút này rốt cuộc phát hiện ra một điểm sáng duy nhất. Lập tức lấy mắt kiếng xuống, si mê nhìn người mẫu trên trên khán đài, nhìn thật lâu, thậm chí còn quay đầu hỏi người bên cạnh: "Cô có biết người kia hay không."

Người bên cạnh anh ta chính là Tiếu Văn Nhã, chỉ thấy Tiếu đại tiểu thư khóe miệng hơi co quắp một cái: "Cô gái nhỏ kia à, tôi không biết, sao vậy, Lý Đạo coi trọng?"

Người được gọi là Lý Đạo nở nụ cười: "Tiếu đại tiểu thư không biết, vậy khẳng định đó là một cô gái nhỏ đơn thuần, tôi thích như vậy."

Nói xong anh ta đứng dậy bước về phía khán đài, Tiếu Văn Nhã căm hận nhìn Tô Tô, trong lòng tức giận cực điểm. Thời gian này vất vả liên lạc với Lý Đạo, nghe nói anh ta muốn quay một bộ phim điện ảnh cổ trang, đang cần chọn nữ chính. Lý Đạo rất nổi danh trog nghề, những bộ phim do anh ta đạo diễn có tỷ suất người xem rất đông, đồng thời trong giới phim ảnh quốc tế còn thu hoạch được giải thưởng đặc biệt, nếu có thể đảm nhiệm vai nữ chính trong phim của anh ta, ắt hẳn sẽ có cơ hội trở thành Lý cô cô, tiền đồ rộng mở.

Tiếu Văn Nhã vốn cho là mình rất có hy vọng, kết quả hôm nay hàn huyên với Lý Đạo nửa ngày lại bị Tô Hoa kia câu đi, thật là tức chết!

Nghe lời Tô Tô nói, Lão Thẩm cũng chẳng quản đến giới truyền thông có ở đây hay không, ngồi xổm xuống, mở khóa giày cao gót trên chân Tô Tô, sau đó giúp cô cởi giày xuống!

Hành động này quả thực là khiếp sợ toàn trường, mới vừa rồi lúc cắt băng, phía dưới cũng chẳng có tiếng hô lớn đến vậy, không khí trực tiếp đạt tới đỉnh cao nhất, người dẫn chương trình cũng từ bên cạnh bước qua, dĩ nhiên là muốn nhìn rõ tình huống hiện trường.

Tô Tô quả thật trở thành tâm điểm chú ý của máy thu hình, sau khi được Lão Thẩm cởi giày ra lại bị anh ôm vào trong ngực. Mặc dù lúc ở nhà mỗi ngày đều ôm, nhưng là. . . . . . công khai xuất hiện bên ngoài trước đám đông như vậy quả thật là lần đầu tiên. Khóe miệng cô cong lên, đôi tay như có như không khoác lên cổ của Lão Thẩm, thật sự không dám nhìn những người phía dưới, vì vậy cũng chỉ phải nhìn Lão Thẩm, cười khẽ: "Hình như mọi người ở đây đều đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta đấy, kế tiếp phải làm sao đây?"

Đáng tiếc dù cho bọn họ phải đi, truyền thông ở dưới kia cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho.

Truyền thông A, phong cách sắc bén, am hiểu khai thác mặt tối của các hiện tượng xã hội, tuyên bố là một thanh bảo kiếm duy trì sự công bằng. Ký giả của kênh truyền thông này sắc bén đặt câu hỏi: "Thẩm Tiếu Ngu tiên sinh, nghe nói anh vừa làm đám cưới không lâu, vì sao hôm nay lại xuất hiện động tác thương hương tiếc ngọc như vậy? Chẳng lẽ không sợ dẫn tới sự chất vấn của công chúng trong xã hội sao?"

Lão Thẩm cười cười, nhân viên làm việc nhanh nhẹn đưa micro tới, nhưng bởi vì Lão Thẩm đang ôm Tô Tô không có tay cầm, cho nên micro rơi vào trong tay Tô Tô. Cô suy nghĩ một chút, nhìn ký giả kia, lộ ra một nụ cười rực rỡ cười: "Tin tức của vị ký giả này thật linh thông, không biết anh đã từng gặp qua phu nhân của Thẩm Tiếu Ngu chưa?"

Nguyên tưởng rằng Thẩm Tiếu Ngu lớn mật, bây giờ mới biết kẻ to gan chân chính là người khác. Nhân viên làm việc phía sau đài bị chấn động, đối với cô gái nhỏ này thật chỉ còn lại hai chữ "Bội phục", tại sao một Tiểu tam lại dám ở trường hợp công khai như vậy, trắng trợn, không biết đúng mực, bình thản, ung dung phản kích vấn đề của người khác chứ?

============