[TR][ĐN] Bí Kíp Sinh Tồn Của Người Thường

Chương 20: pháo hoa rực rỡ nhưng cũng chóng tàn trong đêm.



Bí kíp 20: chuyện nên nhớ thì có thể sẽ quên, chuyện cần quên thì luôn luôn hiện hữu trước mắt, đúng là đời thật mà.

                                               .

                                     .                    .

Maki ghét những tiếng nổ từ bom, tiếng bùm hoặc những thứ tương tự thế. Nên, Maki cũng ghét pháo hoa.

Ngày 31/12 hàng năm sẽ là ngày mà Maki chết dí trong nhà, dù cho có bị mắng hay thậm chí bị mẹ cầm gậy đe dọa đi chăng nữa. Maki có chết cũng không bước ra khỏi nhà nửa bước.

Thậm chí có năm, Maki ở im trong phòng, không ăn không uống, không nói chuyện. Làm ba mẹ tưởng có chuyện gì suýt thì phá cửa tới nơi.

Thực tế thì Maki chỉ ngủ thôi:)

Chứ ra đường thì kiểu gì cũng bị rủ rê đi lên đền thờ xem quẻ, xem pháo hoa đủ thứ. Mà Maki lại không thấy hứng thú. Nên tốt nhất cứ ngày này thì ở yên trong nhà, ngủ cho sướng cái thân.

Riết rồi ba mẹ Maki cũng chẳng biết nói gì hơn. Trẻ con hay cả người lớn đa số đều rất thích pháo hoa, thích những ngày cuối năm để tề tựu, gặp mặt, vui chơi với nhau, cầu chúc cho một năm mới bình an.

Ấy vậy mà con gái của họ là chẳng buồn quan tâm. Chôn mình trong phòng, chờ tới sáng hôm sau mới mở mồm chúc "năm mới vui vẻ".

"Maki này, con thực sự không muốn về nhà ngoại năm nay sao"

"vâng, để tuần sau con qua bù, xin lỗi ông bà giúp con"

Nhà ngoại Maki cũng không xa lắm, đi hai ba tiếng chạy xe là tới nơi rồi. Nhưng chủ yếu là về đó kiểu gì cũng bị đám anh em họ hốt đi chơi pháo, xem tướng hay là mấy câu hỏi vô vị như "năm nay con học hành thế nào".

Ôi mẹ ơi, Maki ghét mấy câu đó cực, thiếu gì câu để hỏi mà cứ nhất định phải săm soi đời sống người ta thế.

"oi Maki, mày không tính đi đón giao thừa với tụi Mikey hả, chúng nó mời đây này"

Kakucho nhìn một Maki đang lười biếng nằm trên ghế bành dài mà ngao ngán. Rõ ràng con bé này là con gái mà!! Sao không có chút sức sống nào hết vậy!!

"con không rủ được nó đâu Kaku à, có năm nào mà nó chịu lết ra ngoài đường đón giao thừa cùng bạn bè đâu chứ"

Đúng là mẹ của con. Biết con làm biếng trả lời nên nói giùm luôn. Mãi yêu mẹ nha.

"tại sao?"

Lần này là Izana. Hồi ở trại trẻ, những đêm giao thừa mọi người trong trại sẽ tập trung lại và cầu chúc, dùng bữa với nhau. Hôm đó sẽ được các cô tặng những món đồ mới, hay đắt giá hơn là vài tấm chăn bông ấm cho một năm sắp tới.

Nói trắng ra là hầu như những tiền tài trợ đều bị ăn chặn. Cho dù ở xã hội nào thì cũng sẽ tồn tại những kẻ tham lam như vậy nhỉ? Thật đáng buồn.

Nhưng chí ít, vào cái ngày giao thừa, bọn họ cũng không nhẫn tâm bỏ rơi chúng tự sinh tự diệt. Nên Izana hoàn toàn hiểu, ý nghĩa của giao thừa cùng gia đình, bạn bè nó quan trọng và vui vẻ đến nhường nào.

Vậy mắc gì con ranh này không thèm đón giao thừa vậy???

"mệt quá, hai anh cứ đi đi, có phải em sẽ chết nếu không đi chơi đâu chứ"

Maki nhăn mặt khó chịu, tay cầm một miếng bánh rồi cho vào miệng.

"ở nhà cẩn thận nhé ba đứa, ba mẹ hai ngày nữa về"

"vânggg"

Ba mẹ Maki chỉ biết cười trừ với cái tính của con gái mình. Chịu thôi, sao mà hai đứa trẻ kia biết được lý do chứ, con bé còn chẳng buồn nói với họ mà.

Thôi thì năm nay có Izana với Kakucho ở nhà cùng, coi như con bé sẽ không cô đơn đi.

"bộ em ghét giao thừa lắm hả"

Kakucho tiến gần, u là trời, nhìn mặt con bé thực sự đang không vui.

"gần như là thế, em ghét pháo hoa, mà giao thừa thì sẽ có pháo hoa"

Tiếng nổ làm cho Maki nhức đầu nhức óc. Mọi thứ như quay cuồng và muốn bổ đầu Maki ra. Ghét nó, ghét cả cảm giác nó mang lại.

Pháo hoa đẹp đẽ nhưng lại lụi tàn quá nhanh.

Trên nền trời đen kịt đó, những đốm sáng rực rỡ mà nó phát ra, đến cuối cùng lại biến mất. Mong manh như thế, những con người lại yêu thích nó tới lạ.

Nhàm chán, nhạt toẹt. Maki chẳng thể hiểu được thứ lung linh ấy tại sao lại đáng ghét tới vậy. Liệu nếu không phải do tiếng nổ, thì Maki có thích pháo hoa không.

"Shinichiro mời chúng ta qua ăn rồi cùng lên đền thờ đấy, mày thực sự không đi sao"

Bỗng Maki dừng việc ăn bánh của mình lại. Câu hỏi của Izana làm cho Maki có chút ngập ngừng. Ừ thì....cũng không phải không muốn đi. Nheo nheo tâm mi của mình, Maki không rõ ràng ý muốn của bản thân.

Rốt cuộc thì tại sao Maki lại chán ghét ngày giao thừa như thế chứ??

"không, hai người mau đi đi, có gì mua đồ ngon ngon cho em"

"đừng có dắt thằng chết tiệt Mikey về đây, vậy là được rồi"

Ôi Mikey ơi, sống sao để con nhỏ từ chối tiếp khách vậy!!

Kakucho chỉ biết cười bất lực lại trước câu trả lời của Maki. Quả nhiên là đứa em gái này khó hiểu thật đấy.

"thế tụi tao đi đấy, có chuyện gì thì gọi, được chứ?"

Eo ôi, Izana ạ. Maki thực sự còn lớn hơn cậu đấy. Thiếu niên đây là đang dặn dò một người có tuổi đời thực sự là 18 sao.

"biết rồi, đi vui vẻ, gửi lời chúc của em tới nhà Sano"

Izana với Kakucho tạm biệt rồi đóng cửa đi tới nhà Sano. Thiết nghĩ chắc xem pháo hoa xong sẽ về luôn, để con nhỏ ngu ngơ kia ở nhà một mình cũng không hay lắm.

Năm 2003, cái năm mà những sự kiện đầu tiên sẽ bắt đầu.

May mà vụ của Izana đã xong, coi như đỡ được phần nào. Nhưng thực sự, tính mạng của Shinichiro, Maki không dám chắc được gì hết. Maki từ chối gặp đám bạn của Mikey, tức là ngoài Baji với Mikey ra, à và cả Draken nữa, thì Maki chẳng nói chuyện với ai cả.

Kazutora con yêu, hay mẹ tới xử lý cả nhà con với đám bắt nạt con nhé!

"Limo, Pors, tụi bay mà phá nữa là tối nay nhịn cơm"

Hôm qua chú hai mới đem Pors qua cho Maki chăm sóc, chủ yếu gia đình chú ở nước ngoài, nên việc Pors thường xuyên ở nhà Maki là chuyện rất thường tình.

Còn Limo? Chẳng biết nó ăn trúng cái gì mà rất hay lui tới nhà Maki chơi.

Tháng trước bà chủ của Limo về. Thấy con mèo cưng của mình với bộ lông ngắn cũn thì liền nổi đóa, muốn làm ầm ĩ hết cả lên.

Nhưng Maki là ai chứ? Là nữ sinh tài sắc vẹn toàn, ừ thì cũng không đúng lắm nhưng kệ đi. Với bộ não chơi bẩn của mình, Maki đã nói dối không chớp mắt.

Rằng để bảo vệ mấy chậu hoa của nhà bà ấy. Limo đã anh dũng ra solo 1 chấp 3 con mèo hoang. Nên bị thương các thứ, đi tới thú y người ta cạo bớt lông để xem tình hình vết thương.

Mà cạo có một nhúm thì vẻ đẹp của con mèo oai nhất xóm sẽ bị sỉ nhục nặng nề, nên thành viên mới của gia đình Maki. Kakucho đã ra tay, dùng đôi mắt thẩm mỹ sống động lòng người tỉa tót chỗ lông còn lại.

May mà bà hàng xóm thuộc dạng dễ nói dễ tin nên vừa nghe xong câu chuyện, liền cưng nựng Limo rằng cảm ơn mày đã bảo vệ mấy chậu hoa của ta.

Gâu!!

Pors nhảy lên người Maki. Má ơi, này mà là chó cái gì, là con heo hình chó mới đúng!! Nặng gần chết mà nhảy lên như đúng rồi vậy trời.

"sao đây Pors"

Méooo!!

Limo hình như ghen ăn tức ở, cũng nhảy lên người Maki, ở phía trên ngực một chút. Nói thẳng là mặt Maki bị cái đuôi Limo quật cho đấy.

Quạo, Maki đẩy hai con quỷ chết tiệt kia xuống. Đắp chăn quá đầu, và bắt đầu công cuộc ngủ.

Vâng, 6 giờ tối đi ngủ:)

                                              .

                                  .                       .

"tiếc thế, chị Maki mà ngắm pháo hoa chắc thích lắm đấy"

Emma suýt xoa cái lạnh trời đêm trong lòng bàn tay. Em thực sự muốn gặp Maki, chị ấy dễ thương và trông đánh tin cậy lắm.

Hiện Emma, Mikey, Izana, Kakucho và Shinichiro đang ở trên đền thờ. Họ đã kiếm được một vị trí đẹp để có thể ngắm nhìn thứ màu sắc rực rỡ sắp sửa tỏa sáng trên mảng trời đêm.

Văn chương quá, nói thẳng là pháo hoa.

"con nhỏ đó không thích pháo hoa, nghe bảo không có năm nào nó đón giao thừa hết, cứ ru rú trong nhà"

Izana thuật lại những gì mình biết cho mọi người cùng nghe. Từ ngữ hơi thô, xin lỗi, nhưng con nhỏ đó không đáng để dùng Izana dùng lời hoa mỹ đâu, ahihi.

"thật á, kỳ quá vậy, pháo hoa đẹp lắm mà"

Shinichiro cảm thấy, một đứa trẻ tầm độ tuổi như Maki, thậm chí có bị trẻ trâu như Izana hay Mikey đi chăng nữa cũng sẽ thích mấy thứ sặc sỡ, màu sắc này chứ. Chưa kể, Maki lại là con gái.

"không biết nữa, em ấy trông không vui khi nhắc tới pháo hoa hay giao thừa, cảm giác như nếu mọi người khích em ấy, em ấy sẽ cạp mọi người luôn vậy á"

Nhớ lại bản mặt khi nãy của Maki, Kakucho có chút quan ngại. Này nói thật chứ không nói giỡn.

Ví dụ như Maki không thích ăn mướp, nhưng nếu bị càm ràm thì cũng sẽ nhắm mắt mà ăn. Không thích dính vào rắc rối, nhưng sẽ không bao giờ bỏ qua nếu thực sự bị vướng vào. Hay gần đây, kể cả không thích đi mua sắm, nhưng vẫn cắn răng đi theo mà không chút than thở.

Tóm lại, Maki không thích rất nhiều thứ, nhưng nếu chịu khó, Maki vẫn có thể nhắm mắt chấp nhận được.

"A, pháo hoa kìa"

Mikey nhìn nhanh trên bầu trời đang tỏa sáng sắc màu kia. Những tiếng bùm bụp nổ trên bầu trời đang sặc sỡ đỏ hồng hay thậm chí là cam xanh.

Tự nhiên thèm bánh cá ghê.

"OÁI, MÁU KÌA !!!"

Bỗng, một tiếng la vang lên và tiếng xì xào cũng nhiều hơn nữa. Dường như, có sự việc gì đó đã diễn ra, và thu hút sự chú ý của mọi người hơn cả thứ ánh sáng rực rỡ trên màn đêm kia.

"gì vậy, một con mèo?"

"ôi chúa ơi, lông nó ướt đẫm"

"dấu chân màu đỏ kia là máu đúng không thế"

Máu, những dấu chân mèo nhỏ nhắn in đậm trên nền đất bằng một màu đỏ đáng sợ. Thâm tâm của những kẻ nhìn thấy chỉ mong sao đó chỉ là màu đỏ của thùng sơn đỏ nào đó.

Kakucho rướn người nhìn về phía ồn ào kia.

Và có lẽ, cậu mong mình chưa từng rướn người lên.

"Izana"

"hửm?"

"con mèo đó là Limo!!!"

Méoooo!!

Limo tăng tốc bước chân của mình. Chạy thẳng về phía bọn họ và nó nhảy lên người Izana.

Màu máu đỏ thẫm thấm vào chiếc áo trắng tinh của cậu. Sững sờ, sợ hãi, cả Izana lẫn Kakucho trơ đôi mắt nhìn con mèo quậy phá đó đang đưa hai chân trước cào cào lên ngực của Izana.

Tiếng kêu the thé của con mèo đó như thể nó đang tuyệt vọng biết làm sao.

"Izana, con mèo này anh biết ạ"

Emma nhìn con mèo đó, nếu không phải nó đang thấm máu thì có lẽ dễ thương hơn rất nhiều.

"không....không....không..."

Có hai chuyện mà những người đang sững sờ nhìn con mèo đó sẽ không bao giờ biết.

Một, Maki không phải người thế giới này.

Hai, "Maki" đã chết vào đêm giao thừa.