Một hồi lâu trong phòng tắm tôi cũng chịu bước ra. Thấy ở ngoài đã không thấy chú đâu, có lẽ chú nhỏ đã rời đi.
Tôi liền thở dài một tiếng mà rời khỏi phòng. Bước xuống cũng không thấy chú nhỏ đâu tôi khá khó hiểu vì lúc nãy chú nhỏ chẳng phải đang trong phòng mình sao? Sao bây giờ lại không thấy người đâu nữa rồi.
Quản gia thấy tôi hỏi cũng bình tĩnh mà đáp: “Ông chủ bảo đi đâu đó rồi rời đi ngay. Tôi cũng không biết rõ cụ thể ông chủ đi đâu ạ.”
Nghe đến tôi khẽ gật đầu rồi nói tiếp với quản gia: "Ông đem bữa sáng lên cho tôi nhé! "
Quản gia: “Vâng”
Quản gia vừa đặt món ăn xuống thì đồng thời tôi nhận được số điện thoại lạ từ ai đó gọi tới. Có vẻ như họ gọi nhầm nên tôi liền bắt máy.
- Alo?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc khiến tôi hơi khó hiểu. Tính cúp máy thì đầu dây bên kia đã có người nói.
- Từ Hải Nguyệt?
Thấy người đầu dây bên kia biết tên mình tôi liền tò mò mà hỏi: “Anh là ai?”
Đầu dây bên kia: “Cô không nhận ra tôi?”
Bản thân nghe đến liền bật cười…bản thân còn chưa cười tới 3 giây thì tôi liền khựng lại một lúc. Giọng này khá quen hình như là…
- Đình Duệ Khải!!!?
Đầu dây bên kia khi thấy tôi nói vậy liền cười lớn: “Chết tiệt, tôi tưởng cô quên tôi rồi chứ?”
Tôi giật mình mà nói lại: "Anh…anh sao anh lại biết số điện thoại tôi? "
Đình Duệ Khải: “Chuyện đó cô cũng không cần biết đâu.Haha”
Thấy hắn ta nói vậy, tôi cũng biết được hắn có ý đồ gì đó với tôi. Tôi liền nói: “Anh muốn gì?”
…
Thấy hắn ta im lặng mà không nói gì tôi liền quát lớn vào điện thoại: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Đình Duệ Khải:"…, tối nay cô có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô."
Nghe vậy, tôi liền bật cười mà nói: “Tôi và anh có chuyện để nói à? Không rảnh!”
Tôi vừa dứt câu, hắn ta liền đáp lại ngay tức thì: “Về chuyện của chú nhỏ cô. Chú nhỏ cô chưa nói cô biết gì về chuyện này đúng chứ?”
Tôi: “Ý anh là sao? Chú tôi giấu tôi chuyện gì?”
Đình Duệ Khải: “Hoá ra chú nhỏ cô giấu cô thật. Tối nay cô hãy đến địa chỉ này, tôi sẽ cho cô biết.”
Tôi: “Được”
Tút tút tút…
Bản thân còn chưa nhét được miếng nào vô bụng thì đã đụng phải chuyện này. Chỉ nhìn thôi là không muốn ăn, có ăn cũng ăn không ngon nuốt không trôi.
Vì vậy, tôi chỉ đành bỏ bữa trưa ngày hôm nay. Vừa đứng bật dậy để rời đi thì chú nhỏ cũng về tới nhà.
Chú vừa vào đã thấy tôi liền tiến tới phía tôi. Vì tôi muốn biết rốt cuộc chú nhỏ đã giấu mình chuyện gì tôi cũng liền tiến tới về phía chú.
Chú nhỏ tới chỗ tôi rồi khựng lại. Chú nhìn tôi rồi khẽ nở nụ cười yêu chiều với tôi. Tôi tiến tới cũng dừng lại, nhìn chú nhỏ với bộ mặt lạnh nhạt nói:
- Chú có giấu tôi chuyện gì không?
Nghe tôi nói vậy chú nhỏ cũng khá bất ngờ nhưng chú lấy lại bình tĩnh mà nói với tôi: “Không, có chuyện gì làm em nghi ngờ sao?”
Nghe đến, tôi cũng chỉ cười khẩy một cái rồi nói: “Chú vẫn có ý định giấu tôi? Chắc làm chuyện gì không đúng nhỉ?”
Chú nhỏ: “Tôi…”
Tôi không muốn nghe thêm gì nữa mà cứ thế mà quay đi. Vừa đi được vài bước tôi liền quay đầu lại nhìn chú rồi nói:
- Đến cả chuyện đó chú cũng giấu thì tôi không biết chú còn giấu những chuyện gì sau lưng tôi nữa.
Nói xong câu tôi liền lặng lẽ rời đi mà không thèm quay đầu lại nữa.Chỉ còn chú đứng ở đấy.
Chú không dám ngăn cản cũng không dám nói cho tôi biết, vì khi nói ra sẽ nghĩ chú nói dối chỉ bịa đặt. Vì vậy, chú chỉ đành đứng đó mà không dám làm gì.
Chú chỉ nhìn theo bóng lưng tôi rời đi rồi thở dài một cái với hơi thở nặng trĩu. “Mẹ kiếp!”
Vừa về đến nhà đã gặp chuyện không tốt. Chú nhỏ chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà, vừa đi chú nhỏ vừa gọi cho một ai đó với giọng điệu chán nản:
- Mày đang ở đâu?
Xxx: Aiyoooo~tôi cứ tưởng bạn quên tôi rồi chứ?
Chú nhỏ: “Đang ở đâu?”
Xxx: Bar!
Chú nhỏ: “Gửi tao địa chỉ, tâm trạng không tốt!”
Xxx: “Được thôi bạn hiền~”
Tút tút tút…
Cúp máy xong, chú nhỏ cũng liền lấy xe phóng thẳng tới. Tầm 15p sau cũng tới nơi, chú liền bước ra với bộ mặt không vui.
Vừa đặt chân ra ngoài thì người bí ẩn đó cũng xuất hiện.
Ngô Bách Kỳ: “Bạn tôi ơi~”
Hoá ra, đó là bạn thân từ thuở nhỏ của chú tôi. 2 người sinh ra và lớn lên cùng nhau, tính cách thì trái ngược hoàn toàn nhưng cách đối xử tàn nhẫn thì y nhau.
Ngô Bách Kỳ liền chạy tới tình ôm chú nhỏ tôi thì chú nhỏ tôi liền né sang một bên khiến cho Ngô Bách Kỳ xém nhảy bổ xuống dưới đất.
- Aiyaa có chuyện gì mà bạn tôi lại đến đây vậy nhỉ? Coi bộ cháu cưng của bạn lại giận dỗi gì nhỉ?
Chú nhỏ không thèm dòm ngó gì đến Bách Kỳ mà cứ thế đi vào: “Có chuyện nhờ mày.”
Nghe đến, Ngô Bách Kỳ liền khựng lại rồi cười phá lên: “Có vẻ như chuyện này hơi căng nhỉ?”
Nói dứt câu, Ngô Bách Kỳ cũng đi theo sau chú nhỏ vào bar.Vừa vào chỗ ngồi, chú nhỏ liền giật lấy một chai rượu trên bàn tu hết trong một nốt nhạc.
Thấy chú nhỏ có vẻ như đang bực mình Ngô Bách Kỳ liền tiến tới ngồi kế rồi nói: “Lại cãi nhau với con bé à?”
Chú nhỏ: “Không.”
Nghe đến, Ngô Bạch Kỳ có chút khó hiểu liền hỏi tiếp: “Lỡ quát lớn à?”
Chú nhỏ:“Không.”
Ngô Bách Kỳ: Có gì nói con mẹ nó đi!
Chú nhỏ nghe vậy liền thở dài một tiếng rồi nói: “Con bé hiểu lầm tao và Hân Nghiên có tình ý gì đó với nhau. Con bé không thèm nói chuyện với tao, cứ tránh tao!”
Ngô Bạch Kỳ: “Gì cơ?? Hân Nghiên về nước rồi á? Khi nào vậy sao không nói tao biết.”
Chú nhỏ:“Gần 1 tháng rồi, nhưng cô ta về lại nước rồi!”
Ngô Bạch Kỳ nghe vậy cũng liền gật gù mà nói tiếp: “Vậy mày có việc gì mà cần tao? Đường đường là Thần Tổng mà không giải quyết được à? Haha.”
Chú nhỏ: “Hân Nghiên và thằng nhóc Duệ Khải đang chuẩn bị bắt cóc Nguyệt Nguyệt.”
Nghe đến, Ngô Bách Kỳ liền giật mình mà đứng phắt dậy quát lớn: “Cô ta mà cấu kết với thằng oắt đó á? Vậy thì mày chủ việc giải quyết 2 đứa đó thôi, chẵng lẽ mày không làm được?”
Chú nhỏ nghe vậy mà cau mày lại nói: “Nếu vậy thì dễ dàng với 2 đứa khốn đó quá. Qua việc này, tao cũng có chuyện muốn nói với con bé.”
Ngô Bách Kỳ nghe thấy lời nói của chú nhỏ liền nhanh ngồi xuống. "Đừng nói là mày thích con bé rồi nhá? "
Chú nhỏ:"…"
Ngô Bách Kỳ: “Ái chà chà, trúng phốc rồi!”
Ngô Bách Kỳ: “Nếu vậy thì tao hiểu rồi! Mày muốn tao làm gì? Thuê trực thăng để tỏ tình hay làm party đây??”
Giờ này mà còn đùa giỡn, chú nhỏ liền khó chịu ra mặt mà liền nắm chặt tay thành nắm đấm để dạy anh ta một bài học.
- Mày đùa tao à?
Thấy chú nhỏ đang khó chịu, Ngô Bách Kỳ cũng không dám trêu chọc nữa mà nói: “Vào vấn đề nào bạn tôi ơi~”