Treasure Of The General God

Chương 49: Bệnh Viện (5)



An ủi được em ấy vài câu. Em ấy liền quay sang nói:

- Em cũng chỉ tính đến nhìn anh ấy một chút rồi rời đi. Vì tính em hay lề mề phải chuẩn bị từ trưa mới kịp chuyến đi. Có gì chị nhắn tin với em nhé?

- Được.

Tôi vừa nói xong, em ấy liền gật đầu mà nhìn chú nhỏ với ánh mắt luyến tiếc mà rời đi. May tôi còn tỉnh táo kêu em ấy lại.

“Bảo nhắn tin nhưng có số điện thoại đâu mà nhắn?”

Tôi vội vã kéo em ấy lại mà nói: “Em không đưa chị số điện thoại rồi lấy gì chị liên lạc chứ?”

- Hì hì, đúng rồi nhỉ? Đây. Số điện thoại của em 0326 xxx 239

- Được rồi, về cẩn thận nhé!

- Vâng, em biết rồi!

Em ấy đứng ngoài cửa mà vẫy tay chào tôi rồi nhanh rời đi mà để tôi lại phòng bệnh.

Miệng thì vừa mới cười với em ấy, nhưng tới lúc quay sang phía chú thì nụ cười nhanh biến mất đi.

Sự chua xót nhói lòng đâm thẳng vào lòng ngực khiến tôi không biết nói gì mà chỉ ngồi bất động đó mà nhìn cơ thể nằm trên giường đang bất động ở đấy.

Hơi thở vẫn còn, nhịp tim vẫn đập. Sao người vẫn mãi không tỉnh? Còn tính phạt tôi đến bao giờ đây.

Tôi dịu dàng vuốt ve mặt chú, nụ cười gượng gạo dần xuất hiện kèm với sự nhói lòng trong đó mà không thể nào diễn tả được.



Và kể từ đó, khi tôi tạm biệt em gái anh ấy. Trước khi em ấy lên máy bay, em ấy đã nhanh gọi cho tôi rồi nhắc nhở tôi cũng phải biết chăm sóc cho bản thân.

- Chị à, chị đừng lo cho anh trai em quá mà quên mất bản thân nhé. Em sẽ cố gắng xong việc để đi gặp 2 người.

Nghe em ấy nói vậy, tôi cũng gật đầu theo mà cười. Một nụ cười gượng gạo thêm sự đau buồn của tôi không thể không khiến em ấy lo lắng.

- Em lên máy bay rồi. Có gì hãy nhắn hoặc gọi cho em nhé? Tạm biệt.

- Được.

Tút tút tút…

Tiếng tắt máy vang lên, tôi cũng không dám cầm thêm một lúc nào nữa mà nhanh để lên trên tủ.

Tôi nhìn sang chú mà trong lòng đang trấn an bản thân.

- Cháu sẽ thay em ấy chăm sóc cho chú. Chú đừng lo.



Từ lúc đó, ngày nào tuần nào tôi cũng sẽ là người chăm sóc cho chú. Nhiều lúc, đang giữa trời đêm khuya. Không khí lạnh thấu xương của ngoài trời tràn vào phòng của chú.

Nó khiến tôi giật bắn người mà thức giấc. Tôi vội vã tiến về phía chú xem chú như thế nào. Thấy chú vẫn bình thường tôi cũng đỡ lo phần nào.

Có vẻ như do thức đêm quá nhiều. Khiến cho đầu óc tôi bây giờ khá là đau đầu, quầng mắt cũng thâm đen như gấu trúc.

Tôi thường hay thức giấc lúc nửa đêm. Có lẽ vì lo lắng cho chú nên không tài nào ngủ được quá 3 tiếng.

Tôi nhanh lấy lại tinh thần mà cũng nhanh bồi bổ sức khoẻ cho mình để có sức chăm cho chú.

Khoảng 1,2 tuần sau đó. Y tá mới khám cho chú nhỏ rồi rời đi xong, thì không biết ai nhắc nhở hay xui khiến gì tôi.

Tôi liền sờ trán chú để xem như thế nào. Thì liền nhanh rút tay ra khi cảm nhận được độ nóng từ cơ thể chú ấy.

Tôi nhanh trấn an bản thân, mà nhanh tiến tới chỗ chú lần nữa để kiểm tra. Thấy bản thân cứ như vậy thì có khi chú sẽ chết mất.

Tôi nhanh chân chạy ra ngoài mà hét lớn kêu y tá và bác sĩ. Trong phòng bệnh, tôi ngồi lủi thủi một bên góc rồi khóc thút thít, còn y tá bác sĩ thì đang hạ nhiệt cho chú.

Y tá thấy tôi có vẻ hơi căng thẳng. Liền tới tới vỗ vai tôi vài cái rồi nói: “Chỉ là có sự thay đổi về cơ thể thôi. Em đừng lo quá nhé, có vẻ như sức khoẻ của ngài ấy dần khoẻ trở lại nên có chút thay đồi nhanh như vậy.”

Nghe đến lời nói của y tá. Tôi liền vội quay sang mà nói: “Vậy là…vậy chú ấy sắp tỉnh rồi sao?”

- Đúng vậy, cho nên em đừng quá lo lắng nhé. Cứ chăm sóc ngài ấy như mọi khi là được.

Dứt câu, y tá liền đứng bật dậy mà tiến tới chỗ bác sĩ đang nhìn màn hình đang nổi nhịp đập và tình trạng sức khoẻ của chú.

- Em ấy ổn lại rồi.

- Được. Cô đưa cho em ấy thuốc hạ nhiệt nhé. Vì khi có sự thay đổi nhanh chóng như vậy thì có khả năng diễn ra thêm lần 2 và lần 3…

- Vâng, tôi biết rồi.

Y tá liền cầm lấy thuốc mà bác sĩ đưa rồi chạy về phía tôi.

- Đây là thuốc hạ nhiệt cho chú ấy. Bác sĩ nói ngài ấy có sự thay đổi nhanh chóng về cơ thể nên có khả năng sẽ xảy ra nhiều lần.

- Nên em cứ cầm lấy nhé. Giờ ngài ấy đã trong tình trạng ổn định rồi nên em đừng quá lo.

- Vâng.

Thấy tôi gật đầu, y tá liền quay sang phía bác sĩ. Thấy bác sĩ gật nhẹ đầu y tá thấy vậy mà nhanh rời đi cùng với bác sĩ.

2 người họ rời đi, tôi cũng nhanh lấy lại bình tĩnh mà tiến tới giường bệnh của chú.

Trong lòng mừng thầm vì bản thân sắp được nhìn chú hồi phục rồi. Tôi lại một lần nữa vuốt ve mặt chú.

Không kiềm chế được bản thân. Bản thân quá đau khổ khi tận mặt thấy chú hy sinh cả tính mạng về mình.

Tôi nhẹ nhàng tiến tới đặt nụ hôn lên môi chú. Đồng thời 2 hàng mi cũng ướt đẫm.

- Thật may…

Từ khi biết được tình trạng của chú nhỏ. Tôi cũng không còn lo khi thấy chú nhỏ sốt nữa. Tôi nhẹ nhàng xử lý nhanh gọn.

Đã trôi qua thêm 2 tuần nữa, người tôi có chút gầy đi. Tôi còn đang hí hửng một tay xách túi trái cây, một tay đang cầm ăn trái táo.

Tới cửa phòng. Tôi liền trở nên điềm đạm hơn mà nhanh mở cửa vào. Vừa mở cửa, thì cánh cửa hình như va đập vào thứ gì đó khiến cánh cửa đẩy về phía tôi.

May mà lùi kịp chứ không ngã ngửa ra đất. Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy bên trong phòng bệnh của chú có người đang kêu than gì đó.

- Con mẹ, ai đấy?

Người ở bên trong đó tức giận mà đứng dậy hung hăng mở cửa ra. Tôi giật mình mà lùi lại. Cánh cửa vừa mở, tôi lại càng giật mình hơn khi phát hiện người bên trong là Ngô Bách Kỳ.

Ngô Bách Kỳ vừa ôm mặt vừa mở cửa. Thấy tôi cũng liền giật mình mà đứng lặng người.

- Là cháu?

- Là chú?