Ngày hôm sau, khi Bùi Vân Thư tâm tình thoải mái xuất hiện trước mọi người thì không tránh được bị người khác trêu ghẹo đôi câu: “Vân Thư, thấy đêm qua thế nào?”
Bùi Vân Thư ngồi xuống vị trí của mình, cầm lấy một đôi đũa trúc, đáp lại một câu qua loa: “Thì cứ như vậy thôi.”
Hoa Nguyệt dùng dư quang nhìn y vài lần, không biết nghĩ tới điều gì, hai gò má chợt đỏ bừng lên, ánh mắt né tránh.
Vân Thư có thể đè được Chúc Vưu đại nhân, năng lực nhất định cũng không dưới hồ ly.
Bách Lý Qua vẫn không chịu tha, vô cùng quan tâm, “Vân Thư, ngươi không thể nhẹ dạ, da thịt con giao long đó dày lắm, nếu bây giờ ngươi không chiếm chút tiện nghi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”
Bùi Vân Thư chột dạ đến muốn vùi đầu mình xuống bát, “Ta đã chiếm rất nhiều tiện nghi.”
Bách Lý Qua bật cười lớn, không chọc ghẹo y nữa, sau khi ăn xong bữa cơm thì mới chậm rãi nói: “Vân Thư, ta muốn dẫn Thanh Phong và Hoa Nguyệt tạm thời rời đi.”
Bùi Vân Thư sững sờ, “Các ngươi muốn đi đâu vậy?”
Thanh Phong công tử cúi đầu, im lặng tránh câu hỏi của y.
“Bây giờ hai người đã thành hôn rồi, bọn ta cũng đâu thể lúc nào cũng làm phiền ngươi được chứ, cho dù ngươi không thấy phiền, thì cái con giao ngốc kia đã sắp không nhịn được nữa rồi,” Bách Lý Qua vừa cười vừa nói, “Bí cảnh trong tay Hoa Cẩm môn nhiều đếm không xuể, Thanh Phong muốn trả ơn cứu mạng, nện vào trong những bí cảnh đó, giúp ta tìm phương pháp để ma yêu hóa thành yêu quái.”
Bùi Vân Thư gật đầu, có chút thất vọng, “Thì ra là như vậy.”
“Nhưng như vậy thì cũng có nghĩa là hai người các ngươi sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn,” Bách Lý Qua đột nhiên chuyển chủ đề, “Chúc Vưu đã nói muốn tìm cho ngươi thật nhiều bí cảnh, khi nào các ngươi đi chơi đủ rồi, thì hẳn đến tìm chúng ta sau, đống bí cảnh này vốn cũng có một nửa là của các ngươi.”
Bùi Vân Thư thấy nhẹ lòng hơn hẳn, cười nói: “Đương nhiên là sẽ đi tìm các ngươi.”
Hôm nay Chúc Vưu còn đang ngủ say, nhưng bọn Bách Lý Qua không có ý định chờ cho Chúc Vưu tỉnh lại trả thù mình, dùng bữa xong, lập tức cáo biệt với Bùi Vân Thư, chuẩn bị rời đi.
Hoa Nguyệt tựa vào trong ngực Bùi Vân Thư nước mắt rưng rưng, hai tay Bách Lý Qua mở ra, cuối cùng nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Bùi Vân Thư, ánh mắt của hắn nhu hòa, như huynh như cha, “Vân Thư, bảo trọng.”
Đáy mắt Bùi Vân Thư đau xót, nặng nề gật đầu một cái: “Ngươi cũng bảo trọng.”
Bách Lý Qua cười cười, “Ta muốn ôm ngươi một cái, nhưng sợ Chúc Vưu chém ta, Vân Thư, nếu không thì ngươi đến ôm ta đi?”
Bùi Vân Thư không chút do dự dang tay ôm hắn.
Lồng ngực ấm áp luôn có thể làm cho người ta cảm thấy an tâm, Bùi Vân Thư chớp chớp mắt mấy cái, vành mắt ướt át, y vỗ vỗ lưng Bách Lý Qua, cảm thấy kính nể với vị đại yêu này từ tận đáy lòng mình, “Bách Lý, đa tạ ngươi.”
Từ đầu đến cuối Bách Lý Qua đã giúp đã y rất nhiều, có lẽ bốn chữ “có tình có nghĩa” sinh ra là dành cho hắn, tấm lòng chân thành đối đãi với bằng hữu của hắn làm cho Bùi Vân Thư lần đầu tiên biết, thì ra trên thế gian này còn có một người như vậy, có thể được quen biết Bách Lý Qua, thật sự là một loại may mắn không thể nào nói thành lời.
Bách Lý Qua thấp giọng nói: “Đừng quên đi tìm bọn ta với Chúc Vưu, nếu như hắn dám bắt nạt ngươi, chỉ cần ngươi nói với ta một tiếng, cho dù là phải liều mạng với hắn, ta cũng phải đòi được công đạo lại cho người.”
“Hừm,” Bùi Vân Thư khụt khịt mũi, lúc buông Bách Lý Qua ra thì nét mặt đã đong đầy ý cười, “Hắn dám?”
Bách Lý Qua bật cười ha ha, hắn kéo Hoa Nguyệt lùi về sau mấy bước, nhường lại cho Thanh Phong công tử nói mấy câu với Bùi Vân Thư.
Thanh Phong công tử nắm chặt tay lại thành nắm đấm, “Ta thiếu ngươi một mạng, ngươi có việc gì dặn dò cứ ra lệnh.”
Bùi Vân Thư nói thẳng: “Thanh Phong, đây là tên thật của ngươi sao?”
Thanh Phong công tử cúi đầu, “Từ nhỏ ta đã không có họ tên, tông chủ đặt tên ta là Lệnh Thanh Phong.”
“Cho nên lúc mới gặp đó, cũng không tính là ngươi gạt ta, ” Bùi Vân Thư nói, “Ít nhất của tên của ngươi là thật.”
Giọng nói của Thanh Phong công tử khàn khàn: “Ngươi ngốc như vậy, sau khi bị ta phản bội thì đừng dễ dàng tin tưởng người khác nữa.”
“Nhưng mà ta có một đôi mắt có thể nhìn thấu được thị phi,” Bùi Vân Thư nghiêm túc nói, “Ta đã không còn dễ bị lừa như trước đây nữa đâu, Thanh Phong, cho dù ta có dễ bị lừa thật đi, nhưng Bách Lý có giống thế sao? Ta có thể nhận ra được thái độ của hắn đối với ngươi. Thanh Phong, Bách Lý đã không xem ngươi là người xấu, thế gian này cũng không phải trắng đen rõ ràng, nếu như ngươi không chịu nói ra, thì dù cho trong lòng chúng ta có thông cảm với ngươi đi chăng nữa nhưng cũng không thể hiểu được. Giờ sắp chia xa rồi, ngươi vẫn không muốn nói gì đó sao?”
“…” Thanh Phong công tử thở dài, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Thư, “Lời ma tu nói không thể coi là thật, ngươi vẫn muốn tin lời của ta nói sao?”
Bùi Vân Thư gật đầu.
Thanh Phong công tử tự giận mình nói: “Ta không muốn làm hại các ngươi.”
Người nghe hắn nói trợn to hai mắt, giống như bị câu nói này dọa sợ vậy.
Thanh Phong công tử cảm thấy cả người mình không ổn, hắn khó chịu đến mức chỉ muốn bay đi ngay lập tức, nhưng vẫn kiềm chế hai chân không động đậy, sắc mặt trở nên ửng đỏ do bối rối, gầm nhẹ nói: “Ta muốn ở bên cạnh các ngươi, ta thích ngươi, nói như vậy đủ chưa!”
“Ta còn thích người khác nữa, ” Thanh Phong công tử lập tức bổ sung, tốc độ nói rất nhanh, “Ta thích hai con hồ ly kia, ta thích ngọn cỏ ta đang giẫm dưới chân, ta thích y phục ta đang mặc trên người, ta thích nhiều thứ lắm, không thể thích ngươi sao?”
“Có, có thể, ” Bùi Vân Thư bị một câu của hắn làm cho sững sờ, càng nghĩ càng thấy đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng nói, “Ngươi có thể thích ta.”
Khóe môi Thanh Phong công tử cong lên nhưng rất nhanh đã thu lại, hắn xoay người lại muốn đi, vừa bước được một bước chợt quay đầu lại: “Nếu như hắn bắt nạt ngươi, dứt khoát hưu (đuổi vợ về nhà) hắn là được, hắn thân làm phu nhân còn dám lấn lướt ngươi sao?”
“Ừm, ” Bùi Vân Thư sững sờ gật đầu, cảm giác mình hình như có hơi lãnh đạm, bèn vội vàng nói thêm một câu, “Ta sẽ không bị hắn khi dễ đâu.”
Mi mắt Thanh Phong công tử buông xuống, hừ một tiếng rồi rời đi, lúc xoay người lại, trên mặt mang theo ý cười như có như không.
Hay cho cái con giao long đó, nhân lúc thiên thời địa lợi chiếm được tiện nghi, cứ như vậy mà biến Bùi Vân Thư thành của mình.
Tuy nhiên, vẫn phải xem hắn có thể bảo vệ được bảo vật của mình không đã, tuy rằng một vài người đã không còn, nhưng người đưa tay đứng chờ thì vĩnh viễn không thiếu.
*
Tiễn bằng hữu đi rồi, trong phủ chợt vắng lặng hơn rất nhiều. Bùi Vân Thư không có thứ gì để chơi, đành phải đi chơi Chúc Vưu.
Hành hạ Chúc Vưu lên lên xuống xuống, buổi trưa hôm sau Chúc Vưu mới mở mắt thức dậy, bắt Bùi Vân Thư lại lột quần y ra, đánh mông một trận.
Bảo đau thì cũng không phải là đau, chỉ là vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến mức Bùi Vân Thư phải dụng hết toàn lực để phản kháng, suýt chút nữa là bị khi dễ đến bật khóc.
“Có phải ngươi tưởng là ta sẽ không hay biết gì hết đúng không?” Chúc Vưu giơ tay lên thật mạnh nhưng khi hạ xuống lại rất nhẹ, chậm rãi nói, “Hình như phu nhân đùa bỡn ta, đùa bỡn đến rất hài lòng.”
Mấy ngày trước Bùi Vân Thư cứ tưởng là Chúc Vưu đã ngủ mê mệt rồi, nên y cứ đốt lửa lên nhưng lại lười đi dập, mà y lại còn thích hôn hôn sờ sờ nữa, quả thực khiến lòng người bốc hỏa.
“Ta muốn đi tìm Bách Lý,” Bùi Vân Thư đỏ mắt lên, “Thả ta ra, ta không muốn ở đây nữa.”
Chúc Vưu hung ác cười hai tiếng, “Muộn rồi!”
Sau đó, vác Bùi Vân Thư lên ném lên trên giường.
Qua một đêm mây mưa, Bùi Vân Thư đang trong giấc nồng chợt có cảm giác như mình bị Chúc Vưu bế lên, bên tai truyền đến tiếng gió, ánh trăng lúc sáng lúc tối, Bùi Vân Thư cố gắng mắt ra, khàn giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, ngươi cứ an tâm ngủ đi, ” Chúc Vưu kéo kín áo choàng trên người Bùi Vân Thư lại, trong giọng nói có mấy phần chột dạ, “Ta mang ngươi đến một nơi mới.” Bạn đang
Äằng sau không còn ai Äuá»i theo, Chúc VÆ°u chá» ÄÆ°á»ng cho Bùi Vân ThÆ°, Bùi Vân ThÆ° há»i: âBây giá» muá»n Äi Äâu?â
âTrÆ°á»c khi thà nh hôn ta cùng bá»n hắn rà o lại má»t cái linh mạch,â Chúc VÆ°u nói, âXây viá»n xong rá»i, sau nà y chúng ta á» Äó, không nói cho ngÆ°á»i khác.â