Hai ngày sau mọi chuyện ở hành cung đã vào quỹ đạo, đến hành cung chỉ để tránh nóng thôi chứ Trần Vũ là Vua một nước nên vẫn phải làm việc, coi như là đổi chỗ làm mát mẻ hơn.
Đường Thanh vẫn giữ cách sống cũ, suốt ngày cậu chỉ ở lì trong viện của mình nhưng dạo gần đây có chuyện khiến cậu phải phiền não.
Thấy Đường Thanh có chuyện phiền lòng, Liên lo lắng bèn bảo: "Cậu ơi, em thấy ở ngoài có một hồ sen to lắm, hay mình ra đó ngắm sen đi?"
Đường Thanh nghĩ một chút rồi gật đầu, thời tiết nóng nực cộng thêm nhiều điều phải suy tư nên trong lòng Đường Thanh rất bức bối. Tính Đường Thanh vốn không thích ở lì trong nhà, ngặt nỗi vì hoàn cảnh nên cậu phải cố chịu, giờ vì chuyện phiền lòng nên Đường Thanh thấy rất ngột ngạt, chi bằng ra ngoài cho khuây khỏa.
Cậu dẫn Liên ra hồ sen chơi, giữa hồ có một cái đình nghỉ mát. Có bài ca dao rằng:
"Trong đầm gì đẹp bằng sen Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàngNhị vàng bông trắng lá xanhGần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn."
Đúng là trong đầm không có gì đẹp hơn sen cả, giữa những lá sen xanh biếc là những bông sen trắng muốt đang nở rộ, xanh trắng đan xen lại điểm thêm nhị vàng. Gió mùa hè thổi qua mang theo hương sen thơm dịu thấm đượm lòng người, tự nhiên thấy lòng mình thanh thản.
Đang lúc Đường Thanh thơ thẩn ngắm sen thì chợt có tiếng nói từ đằng sau: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thục phi đấy à."
Đường Thanh giật mình quay đầu lại, Hoàng quý phi và hai người Hiền phi, Thần phi đang nối đuôi nhau đi vào đình nghỉ mát.
Đường Thanh khựng lại một lát, cuối cùng cậu chỉ gật đầu chào hỏi: "Chào mọi người."
Từ khi vào cung cậu chỉ gặp bọn họ hai lần, lần đầu là lúc tuyển nam phi và lần thứ hai là cung yến đêm giao thừa. Bọn họ cũng tránh tiếp xúc với cậu nên đây coi như là lần đầu tiên cậu nói chuyện với những người này.
Hoàng quý phi im lặng nhìn cậu một lát rồi nói: "Thục phi vào cung cũng lâu rồi mà vẫn chưa học hết quy củ trong cung nhỉ."
Hiền phi mỉa mai: "Chị ơi, cha Thục phi là thượng thư bộ Lễ cơ mà, sao lại không biết lễ nghi quy củ cho được."
Nói xong nàng ta ra vẻ giật mình như vừa lỡ lời: "Ôi thôi chết, ta lỡ lời, Thục phi bỏ qua cho ta nhé?"
Đường Thanh còn chưa kịp nói gì thì Hoàng quý phi đã bật cười khinh thường, nàng ta nói: "Ta quên, một đứa con thiếp của tội thần thì có lễ nghi gì cho cam."
Đường Thanh vẫn im lặng, đây chính là lý do cậu hạn chế ra ngoài.
Trước đây tất cả cung phi đều sợ Trần Vũ, cộng thêm việc Đường Thanh không ra khỏi cửa nên bọn họ không có xung đột gì với nhau.
Nhưng dạo gần đây sau khi Đường Từ Ôn ngã ngựa thì Trần Vũ bắt đầu ra tay khiến tình hình chính trị trở nên căng thẳng. Những gia tộc có người làm phi trong cung thấy Trần Vũ rất "sủng ái" Đường Thanh nên bọn họ cũng bắt đầu rục rịch, từng lá thư, từng lời căn dặn, từng mệnh lệnh liên tiếp truyền đến tai các cung phi.
Giờ có chết thì bọn họ cũng phải tranh sủng cho bằng được, từ xưa đến nay việc tranh giành sủng ái của Vua chúa không chỉ đơn giản là vì tình cảm, đằng sau bọn họ là cả một gia tộc, là địa vị, là quyền thế.
Lúc này nhà họ Đường đã hoàn toàn sụp đổ, Đường Thanh tứ cố vô thân nhưng lại được Trần Vũ độc sủng vô điều kiện nên cậu đã biến thành cái gai trong mắt vô số người.
Cậu không phải "Đường Thanh" nên những lời xỉa xói của đám cung phi chẳng thể ảnh hưởng tới cậu, Đường Thanh vẫn bình tĩnh đứng trơ ra đó. Mấy cung phi kia chỉ dám nói cho sướng mồm chứ không ai dám đụng vào Đường Thanh thật, có đụng thì cũng phải âm thầm lén lút chứ không thể làm giữa ban ngày ban mặt.
Bây giờ Đường Thanh được Trần Vũ yêu thương, bọn họ có mười lá gan cũng không dám vuốt râu rồng.
Những cung phi đã chết vẫn còn in sâu trong đầu họ.
Cơ mà cứ thế cho qua thì Hoàng quý phi không cam lòng, tuy nàng ta vừa sợ hãi vừa chán ghét Trần Vũ nhưng trong hậu cung địa vị của nàng ta là to nhất, sao có thể để một thằng ẻo lả trèo lên đầu lên cổ mình được.
Đàn ông con trai mà lại cam chịu nằm dưới thân một người đàn ông khác, thật kinh tởm.
Hoàng quý phi thấy buồn nôn, nàng ta nhíu mày, ánh mắt chợt dừng lại trên người Liên.
Hoàng quý phi nói: "Nhà Thục phi mới xảy ra chuyện nên Thục phi sơ sót cũng là điều dễ hiểu, tuy nhiên thân là phận làm nô mà không biết đường nhắc nhở, lo toan cho chủ nhân thì không thể chấp nhận được."
Đường Thanh nhíu mày, cậu bước lên trước, đẩy Liên ra sau theo phản xạ: "Tôi rất xin lỗi lệnh bà, như lệnh bà đã nói, vì nhà tôi mới xảy ra chuyện nên tôi mới sơ sót mà phạm lỗi, tôi sẽ về dạy bảo lại người hầu của mình."
Hoàng quý phi cười: "Bản thân Thục phi còn không rõ quy củ thì làm sao có thể dạy bảo người khác được? Để ta giúp Thục phi một tay."
"Bay đâu, đè cung nữ kia xuống, tát một trăm cái vào mặt cho nhớ."