Lợi ích của việc dùng sertraline là Diệp Hi bắt đầu thiu thiu buồn ngủ.
Thời gian ngủ của Diệp Hi từ nhỏ tới lớn đều ngắn đến kinh ngạc. Cô thường chỉ ngủ 4, 5 tiếng là đã cảm thấy tràn đầy năng lượng, nếu ngủ thêm 1 tiếng, cô sẽ cực kỳ mệt mỏi.
Khi học lớp 2, cô đọc sách mới biết thời gian ngủ cần thiết đối với một người bình thường là 8 tiếng, cô thấy rất khó tin—— Một ngày có 24 giờ, nhân loại lại có thể dành 1/3 thời gian để ngủ. Thế này có khác gì con heo ăn lại ngủ, ngủ lại ăn đâu? Thật là lãng phi sinh mệnh.
Đương nhiên, quan điểm này lúc đó quả thực rất cực đoan. Sau này, sau khi đọc qua cơ số sách về giấc ngủ, Diệp Hi mới phát hiện rằng giấc ngủ là một môn khoa học sâu xa khôn lường.
Đối với những người có thể ngủ ngay khi đầu vừa chạm gối mà nói thì giấc ngủ không có gì đáng nói. Tuy nhiên, đối với những người gặp phải vấn đề nghiêm trọng về giấc ngủ thì giấc ngủ rất giống với giả thuyết Riemann, suy nghĩ nát óc vẫn đành chịu bó tay.
Thời gian ngủ của Diệp Hi bây giờ đã lên đến 8 tiếng—— Thời gian ngủ không khác gì một con heo trong mắt cô.
Nhưng cô vẫn phải rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Diệp Sanh đề nghị cô đọc các đề vật lý và đề toán, đây là mẹo vặt của Diệp Sanh khi đối phó với mất ngủ.
Nhưng đề nghị này nhanh chóng bị Diệp Hi bác bỏ. Làm đề toán và đề vật lý chỉ có thể khiến Diệp Hi hưng phấn. Cô đã từng thức hai ngày liền để giải hết một cuốn đề thi, đáp án viết ra đã được giáo viên ra đề mừng khấp khởi lấy đi sao chép, lấy các bước giải đề của cô làm ví dụ kinh điển về ngắn gọn và súc tích.
Diệp Hi cũng là người làm xong sách bài tập nhanh nhất trong lớp, khoảng 2 ngày sau khi được phát sách bài tập, Diệp Hi liền sẽ viết đáp án vào cuốn sách bài tập đó.
Các giáo viên cấp hai và cấp ba đều sẽ thu sách bài tập. Lúc này sách bài tập của cô bắt đầu được chuyền tay khắp khóa. Cuối cùng, cô bị rất nhiều giáo viên luân phiên gọi vào văn phòng, tất cả các sách bài tập đã làm xong trước đó đều bị tịch thu.
Đêm nay, sau khoảng thời gian dài dằng dặc nằm cứng đơ, Diệp Hi cuối cùng cũng chào đón Chu Công [1] tới.
[1] Chu Công là một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất, ai ai cũng mong được diện kiến một người xuất chúng như vậy nên người ta thường cho là chỉ có nằm mơ mới gặp được ông, từ đó câu nói "Đi gặp Chu Công" có nghĩa bóng là đi ngủ
Sau khi bóng tối kéo tới, từng tầng tia sáng lạnh lẽo có trình tự bao phủ.
Cảnh vật trong mơ dần hiện rõ đường nét dưới tia sáng trắng lạnh, hình dáng của từng loài cây cỏ chi tiết đến nỗi khiến người ta lạnh sống lưng.
Những trụ gỗ trơ trụi, phía trên có những chiếc đinh nhô ra, trên những cây đinh treo đủ thứ lộn xộn, có những dây xích sắt nhỏ đã rỉ sét, còn có trục của một chiếc xe bốn bánh cũ.
Mặt cắt ngang của trụ gỗ rất lớn, một vòng tay của người trưởng thành khó khăn lắm mới có thể ôm trọn nó. Trong nhà kho này còn có ba cột trụ gỗ to như vậy. Cây trụ ngoài cùng chi chít những lỗ nhỏ do bị côn trùng làm hại.
Những thứ này Diệp Hi đều biết. Cô nhắm mắt cũng biết trên mỗi cây cột đóng bao nhiêu đinh và trên mỗi cây đinh treo thứ gì. Diệp Hi rất quen thuộc với nơi này.
Đây là nhà kho được dựng sơ sài bằng gạch và gỗ, mái nhà lợp bằng tôn và rơm, ở cạnh tường chất đống một chồng lại một chồng giấy vàng, trên đó in mực đỏ.
Loại giấy vàng này không được thường dùng. Nhưng bạn sẽ thấy bóng dáng của loại giấy này ở mỗi đám tang. Nếu là trong Tết Trung nguyên hoặc thanh minh, tro tàn còn sót lại sau khi đốt loại giấy này sẽ ở khắp mọi nơi.
Hơn 10 năm trước, nơi này còn là một nhà máy giấy, chuyên sản xuất vàng mã để đốt cho người chết.
Màu sắc của căn nhà được dựng bằng gạch đỏ đã phai nhạt, gạch ngói đều bị khói đen bốc ra từ ống khói lớn hun cháy đen.
Nhà máy giấy và kho vàng mã được nối liền với nhau, đối diện chúng là ngọn núi giấy cao ngất, giấy lộn thu hoạch được từ việc thu gom rác được chất đống ở đó. Xe tải lớn tróc sơn xanh chở giấy lộn sẽ luôn kéo tới hết xe này đến xe khác. Người ở trạm thu gom phế liệu cũng sẽ lái những chiếc xe tải lớn đến đây giao hàng.
Chúng đều là các loại giấy, sách cũ đựng trong thùng giấy. Trong đó phần lớn là sách, sách gì cũng có, chúng được chất thành chồng ở đó, cao khoảng 6m. Chỗ đó đều là nguyên liệu để sản xuất giấy vàng.
Chồng núi giấy này là nguồn cội hạnh phúc của Diệp Hi. Dưới nắng hè chói chang như thiêu như đốt, cô bé loay hoay trèo lên đống giấy, lục lọi trong đống giấy phát ra mùi ẩm mốc. Khi 4 tuổi, cô tìm được một chiếc hộp giấy rất lớn, bên trong là một bộ sách giáo khoa tiểu học, vài cuộn băng cassette, một cái máy nghe băng cassette được bảo quản rất tốt và một cuốn sách bài tập đã mất bìa.
Cô bé phấn khởi kéo chiếc thùng giấy này vào nhà mình, hằng ngày bấm máy cassette phát mấy cuộn băng kia, ngồi trên chiếc ghế nhỏ đọc ABCDEFG, vài ngày đã tự học được Pinyin, học được phép cộng trừ, nửa tháng đã đọc hết chỗ sách giáo khoa đó. Cô thích sách toán nhất, những ký hiệu thú vị đó giống như đũa thần của những nàng tiên trong truyện cổ tích vậy, khi chúng kết hợp với những chữ số khác nhau có thể tạo ra những sự biến đổi khác nhau.
Trong số đó, Diệp Hi thích nhất là cuốn sách bài tập không có bìa ấy. Mỗi chữ cái trong đó trông rất thú vị, từng câu là một trò chơi khiến cô vui vẻ, câu trả lời thực sự ẩn náu trong từng câu chữ đang chơi trốn tìm với cô, nhưng cô luôn có thể nắm giữ được kết quả ẩn giấu phía sau. Mỗi lúc như vậy, cô đều có thể cười vui vẻ rất lâu.
Đó là lúc cô phát hiện ra kho báu thực sự và vội vàng giải cứu khó báu đó trước khi chúng biến thành một xấp giấy vàng.
Diệp Hi ngồi trên một tảng đá lớn màu nâu nhạt trước nhà kho nói chuyện, nữ sinh đeo kính bạc chống cằm yên lặng lắng nghe.
Mái tóc dài của cô ấy xõa trên vai, hình dáng sau đầu rất đẹp, nhìn thoáng qua có thể thấy kết cấu xương khá đẹp. Cô ấy dịu dàng lên tiếng: "Vậy sau đó thì sao? Nhà kho này và núi giấy đó có còn không?"
Hai mắt Diệp Hi hơi nheo lại, nhẹ nhàng nói: "Không còn nữa. Sau này nhà kho bị cháy, thiêu chết một người. Hơn nữa lúc đó nhà máy giấy làm ăn không tốt lắm nên dứt khoát đóng cửa."
Đôi mắt sau tròng kính chớp chớp, cô ấy hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lại cháy?"
Khóe miệng Diệp Hi khẽ nhếch lên, tia sáng trong mắt sắc sảo dọa người.
"Vì tôi đã phóng hỏa."
Người đeo kính sửng sốt một hồi, hai mắt mở to, cô ấy nhìn Diệp Hi, lắp bắp nói năng lộn xộn: "Nhưng, nhưng mà em cảm thấy chị hẳn sẽ rất thích nơi này."
Biểu cảm của Diệp Hi giống như vừa ăn phải một đàn ruồi [2], vẻ mặt chán ghét bóp méo gương mặt thanh tú. Cô lạnh lùng nói: "Thích? Tại sao tôi phải thích? Mọi thứ ở đây đều thật kinh khủng. Tôi hận đã không để đám cháy bùng lên sớm hơn mấy năm, thiêu chết tất cả mọi người bên trong."
[2] Ăn phải ruồi: Chỉ cảm giác rất kinh tởm hoặc khó chịu, giống như thật sự ăn phải ruồi
Nữ sinh đẩy mắt kính lên, lúng túng dùng ngón tay chải mái tóc dài.
Nhưng còn chưa kịp xin lỗi thì vẻ mặt u ám của Diệp Hi lập tức cười lên. Cô nhìn nữ sinh đứng ngồi không yên, chậm rì rì nói: "Tôi cớ gì phải tức giận với người ở trong mơ chứ? Tôi cũng không cần phải khiến người khác thông cảm cho mình. Dù trước đây tôi từng mơ tưởng tới, nhưng cũng là do tôi quá ngây thơ."
Cặp kính trên sống mũi lại được nữ sinh đẩy lên.
Diệp Hi mỉa mai chọc ghẹo cô ấy: "Này, đừng tốn công vô ích nữa. Mũi tẹt thì gọng kính sẽ liên tục trượt xuống, cô có đẩy lên cả trăm lần cũng vô dụng thôi."
Nữ sinh mỉm cười hiền lành, tháo mắt kính xuống, nghiêng mặt, chỉ vào mũi mình, vui vẻ hòa nhã nói: "Mũi em không có tẹt. Chị nhìn đi, thẳng, cao hơn rất nhiều nam sinh đấy. Đẩy kính là phản ứng vô thức khi căng thẳng quá độ mà thôi. Còn nữa, em tên Trì Hướng Noãn, "Trì" trong đến muộn, "Hướng" trong hướng đi, "Noãn" trong ấm áp [3]."
Từ khi nào mà người trong mơ có thể tự đặt tên cho mình thế? Ý thức tự chủ cũng mạnh quá rồi đó.
Diệp Hi dè bỉu: "Trì Hướng Noãn phải không? Não cô bị úng nước rồi sao? Ngay cả cảm xúc căng thẳng cũng phải thể hiện bằng hành động, sợ người khác không biết cô đang căng thẳng hay gì?"
"À...", Trì Hướng Noãn đứng hình một lát, giật tóc, ngơ ngác nhìn Diệp Hi.
Diệp Hi nhếch mép, rời mắt khỏi cô ấy, ngồi trên tảng đá ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trên trời không có mặt trời, cũng không có một gợn mây. Trong giấc mơ của cô vẫn luôn không có mặt trời. Từ khi trong mơ có nhiều thêm một ngày, những giấc mơ vô cùng trừu tượng và yên ả của Diệp Hi đã một đi không trở lại.
Nữ sinh tự xưng là Trì Hưỡng Noãn vẫn không tức giận, cô ấy sáp tới gần bên cạnh Diệp Hi, yếu ớt hỏi: "Tại sao chị lại ghét nơi này? Có phải đã có chuyện gì khiến chị bị tổn thương đặc biệt sâu sắc không? Em cũng vậy. Hồi nhỏ đang ngồi yên trên ghế thì bỗng nhiên bị một con mèo nhà họ hàng chạy đến cào xước cả mặt. Có một khoảng thời gian em cực kỳ ghét mèo, nhìn thấy mèo là lấy đá ném bọn chúng, dù không phải lần nào cũng trúng. Sau khi lớn lên cũng cực kỳ sợ mèo, hận không thể đuổi loài mèo biến khỏi trái đất."
Có phải đã có chuyện gì khiến chị bị tổn thương đặc biệt sâu sắc không?
Có phải đã có chuyện gì khiến chị bị tổn thương đặc biệt sâu sắc không!
Câu nói này thông qua tai mà đi đến trái tim cô, bàn tay Diệp Hi bỗng nắm chặt. Hàng vạn hận ý trong lòng từ dưới đất sâu mọc ra chằng chịt những xúc tu, con mắt vàng nhạt và con mắt xám của cô cùng nhìn Trì Hướng Noãn, những màu sắc lạ lùng này trông đặc biệt quỷ dị và u ám dưới ánh sáng. Thân thể Trì Hướng Noãn co rúm lại về phía sau, lại lần nữa đưa tay đẩy chiếc kính lên sống mũi. Diệp Hi nhìn cô ấy một lúc rồi bỗng nhiên khẽ bật cười: "Đúng thế. Cô cũng như vậy thì tôi không sai. Nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ tóm con mèo dám cào mặt tôi lại, lấy dao phay chặt đứt cái chân làm tôi bị thương."
Trì Hướng Noãn bị sự khí tức hung bạo trên người Diệp Hi dọa sợ một phen, đôi mắt sau tròng kính ngây ngốc nhìn Diệp Hi, đơn điệu nói: "Em không dám, em sợ máu."
Diệp Hi chê cười: "Thật nhát gan."
Trì Hướng Noãn thở dài, vô cùng cảm khái: "Đúng thật là rất nhát", nói xong con ngươi xoay một vòng, lại tha thiết chờ mong nhìn Diệp Hi, yếu ớt hỏi lại: "Nếu hồi nhỏ chị đã mở cánh cửa tri thứ ở đây thì tại sao lại ghét nơi này đến vậy?"
Diệp Hi giơ tay chỉ lên trên, nói: "Cô nhìn lên trên xem, thấy trên cửa không dán lá bùa nào. Tuy có hơi nhỏ nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ đấy."
Diệp Hướng Noãn ngửa cổ nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ đầy bụi, trên đó vẽ những đường nét kỳ lạ. Cô ấy khó hiểu nhìn Diệp Hi, hỏi: "Cái này thì có liên quan gì?"
Diệp Hi thở dài một hơi, ngồi trên tảng đá lớn, dựa lưng vào bức tường gạch phía sau, cười lạnh nói: "Tôi được sinh ra trong nhà kho này, sinh non một tháng, ngày tôi ra đời lại đúng vào Tết Trung nguyên. Lá bùa này là chuẩn bị cho tôi, ngay khi tôi vừa sinh ra, bọn họ đã lập tức dán bùa lên cửa. Không chỉ nhà kho này mà cửa nhà tôi cũng dán lá bùa này lên, nói là để trấn áp tà ma."
Một khi đã mở bài, câu chuyện kế tiếp sẽ trở nên rất dễ dàng.
Giống như một hòn đá rơi xuống hồ nước sâu yên ả không gợn sóng, sóng gợn bắt đầu lan rộng, khi những đợt sóng sắp dừng lại, lại một hòn đá khác rơi xuống, thế là những gợn sóng mới lại bắt đầu xuất hiện.
Những gợn sóng ấy phá vỡ ảo ảnh tĩnh lặng của hồ nước sâu, xoáy nước sâu ẩn dưới đáy sắp sửa cuốn trôi tất cả.
Diệp Hi khép mắt lại, cố gắng xua đi những bóng người mơ hồ trong tâm trí, kể lại câu chuyện xưa năm ấy trong giấc mơ.