Trên Những Áng Mây

Chương 19: Ai Độc Ác Hơn



Đương nhiên Diệp Hi hôm nay không đi thị trấn.

Vừa chơi Vương Giả xong, điện thoại của Diệp Chu liền rung lên.

Diệp Chu trả lời điện thoại, một lúc sau cậu mặt ủ mày ê kêu: "Ôi mẹ ơi, đừng như vậy mà. Phun thuốc bảo vệ thực vật để diệt cỏ là được rồi, không phải sao? Con với Diệp Sanh da thịt mỏng manh, bị nắng chiếu vào là hóa thành nước rồi... Thuốc nào mà không diệt được? A a a mẹ à, mẹ nói thì dễ lắm. Mẹ đừng lừa con nữa, xin đấy. Mấy hôm trước trời vừa mới mưa xong, ngoài đồng lầy lội như thế lúc vào trắng trẻo lúc ra thì đen thui... Khớp tay bố lại đau à. Thôi được, thôi được, lát nữa con lái xe điện ba bánh ra đồng, đem Diệp Sanh theo, để Diệp Hi ở lại trông nhà vậy."

Diệp Chu cúp điện thoại, lao vào phòng Diệp Sanh như một cơn gió, lắc qua lắc lại Diệp Sanh đang ngủ trên giường, tư thế vặn vẹo như bị treo trong Bàn Ti động [1].

[1] Bàn Ti động: Hang động của yêu nhền nhện trong Tây Du Ký

Diệp Sanh ngơ ngác mở mắt ra, thấy người tới là Diệp Chu, lập tức đánh mạnh lên trán Diệp Chu, thở phì phì nhìn cậu. Diệp Chu ác ý nói: "Diệp heo, dậy đi, mẹ bảo chúng ta ra đồng nhổ cỏ."

Diệp Sanh lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn và sảng khoái như vừa bị điện giật, em ấy kêu gào thảm thiết: "Cái gì?! Ra đồng nhổ cỏ? Bây giờ là thời đại nào rồi mà làm ruộng còn phải nhổ cỏ thủ công? Sao lại càng ngày càng đi lùi thế? Xuống ruộng thì thà em lột da còn hơn. Không đi, không đi. Ai thích thì người đó đi mà đi."

Diệp Chu tận tình khuyên bảo: "Mẹ vừa nói khớp tay bố bị đau, không làm được việc nặng nên mới bảo bọn mình đi."

Diệp Sanh mấp máy môi, vén mái tóc rối bù ra sau, lập tức xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Họ lôi từ trong phòng kho ra mấy bộ quần áo tồi tàn và hai đôi ủng, sau khi ăn mặc chỉnh tề, ai nấy trông cũng già đi tám chín tuổi. Diệp Hi chưa bao giờ thấy bộ quần nào nào tồi tàn đến thế, ngay cả những miếng vá cũng xếp chồng lên nhau.

Diệp Sanh lấy ra một lọ xịt chống nắng từ túi đựng mỹ phẩm, xịt lên mặt. Sau đó lại tết tóc thành một bím dài rồi buộc sau đầu. Diệp Chu lại tìm thêm hai cái mũ xám. Hai người đội mũ xong thì đeo găng tay dày vào.

Diệp Sanh lái chiếc xe điện ba bánh ra khỏi nhà xe, Diệp Chu ngồi trên thùng xe phía sau, đáng thương ôm lấy lan can sắt.

Diệp Hi trông vậy liền bật cười. Diệp Sanh quay đầu hôn gió với cô Diệp Chu đá lông nheo với cô, sau đó chiếc xe điện ba bánh như tia chớp xanh mà lao ra ngoài.

Căn nhà khổng lồ chỉ còn lại Diệp Hi và hai con chó ngao Tây Tạng lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh. Diệp Hi mở chiếc dù lớn trong sân, nằm trên ghế xếp, lấy kindle đọc 《Hai tâm hồn trong đêm》.

Trước đây, Diệp Hi thường đọc chút tập san luận văn hoặc một ít tạp chí có tính học thuật dể giết thời gian.

Tuy nhiên, bệnh tình của cô đã ảnh hưởng tới kỹ năng đọc hiểu của cô, thường phải đọc đi đọc lại một câu dài nhiều lần mới có thể gắn kết lại nội dung được biểu đạt trong đó.  

Hai con chó ngao Tây Tạng ngốc nghếch Kem Lạnh và Đào Mật nằm bên cạnh chân Diệp Hi mà thè lưỡi. Diệp Hi đọc "Sau đó, ban ngày không còn quan trọng, Louis cũng sẽ không đi qua ngôi nhà quen thuộc đó vào buổi đêm nữa. Có vài lần họ tình cờ gặp mặt trong cửa hàng tạp hóa hay trên đường, họ sẽ nhìn nhau mà chào hỏi, nhưng tất cả chỉ có vậy."

Cô đang cảm thấy có chút buồn thì hai con chó ngao Tây Tạng dưới chân đột nhiên lao ra cổng như tia chớp rồi bắt đầu sủa gâu gâu gâu.

Diệp Hi bị dọa sợ một phen, cô cảnh giác nhìn về phía cổng lớn thì thấy một thanh niên người đầy bún đang đứng trước cổng.

Dù phần tóc mái tam giác trước trán trông như một vắt mì gói chín nẫu, nhưng cô vẫn nhớ như in.

Diệp Hi buông kindle trong tay xuống, đi tới trước cổng quát hai con ngao Tây Tạng trở về.

Trương Tuyết Tùng đứng ngoài cổng nhìn vào trong sân: "Diệp Sanh đâu? Cô ấy có ở nhà không?"

Diệp Hi lắc lắc đầu, đáp: "Nó ra đồng nhổ cỏ rồi, anh tìm nó có việc gì?"

Khuôn mặt rám năng của Trương Tuyết Tùng lộ ra một tia thất vọng, hắn cố chấp nhìn vào trong sân, phát hiện trong sân thật sự không có bóng dáng Diệp Sanh mới không cam tâm nói: "Thế thì thôi vậy. Vốn dĩ anh muốn hỏi cô ấy có muốn lên thị trấn xem phim không, tôi đã đặt hai vé trên điện thoại. Anh nhắn WeChat cho cô ấy mà cô ấy cũng không trả lời nên muốn đến hỏi cô ấy thử xem sao."

Sau khi nghe được những việc làm của người này từ miệng Diệp Sanh, Diệp Hi vô cùng chán ghét hắn. Hơn nữa, lúc này cô lại cực kỳ bức bội nên mới thẳng thắn lại thiếu lịch sự nói: "Nó không trả lời WeChat của anh thì chứng tỏ nó căn bản không muốn đi. Hơn nữa, Diệp Sanh không thích loại người như anh đâu, anh có theo đuổi nó cũng vô ích thôi. Đừng lãng phí công sức nữa, tìm cô gái khác mà ra tay đi."

Trương Tuyết Tùng nghe thấy những lời không khách khí của Diệp Hi vậy mà lại đồng tình gật đầu. Hắn nở nụ cười, biểu cảm trên mặt mang theo vẻ suy sụp, đưa tay ra lau vết bùn trên mặt chân thành nói: "Anh biết, em và Diệp Sanh đều là sinh viên đại học, lại còn xinh đẹp. Sau này các em nhất định sẽ tìm người thành phố mà kết hôn. Anh còn chưa học xong cấp hai thì bố mẹ đã mất, nhà còn nghèo, Diệp Sanh cũng không thể không coi thường anh. Anh cũng không h@m muốn gì cả, chỉ là thích cô ấy thôi. Hồi tiểu học từng viết thư tình cho cô ấy, sau khi cô ấy đi học cấp hai ở chỗ khác thì không gặp thường xuyên. Lần này gặp mặt, tôi muốn dành nhiều thời gian ở gần cô ấy hơn một chút."

Hắn khẩn thiết nói xong, ánh mắt đầy mong đợi nhìn Diệp Hi. Diệp Hi không bị mánh khóe này lừa, cô lạnh mặt nói: "Anh hẳn là dựa vào trò này nên mới lừa được không ít nữ sinh cấp hai lên giường với mình đi."

Trương Tuyết Tùng sửng sốt, vẻ thâm tình trên mặt lập tức biến mất không dấu vết. Hắn cười haha, rướn đầu về phía trước, nheo mắt quan sát Diệp Hi, mặt mũi không đứng đắn lại lộ ra, kỳ quái nói: "Ơ kia, nghe nói khi nhà kho của nhà máy giấy nhà các cô cháy, chính bố tôi đã bế cô chạy ra ngoài. Cô còn đứng đây, còn bố tôi đã bị thiêu chết rồi. Nghe nói toàn thân ông ấy cháy rụi, cả người không còn chỗ nào ra hồn. Cô còn mở miệng được thì nói cho ra tiếng người, không thì đừng có đứng đây nói nhảm với tôi."

Khóe miệng Diệp Hi nhếch lên, khinh miệt nói: "Ha! Tôi nói nhảm, lúc nhà anh đòi chú hai tôi 100.000 tệ cũng đâu có mềm mỏng gì. Nếu như bố anh không để cả đống pháo vào kho giấy thì hỏa hoạn đã không lớn đến thể. Sao? 100.000 tệ khi đó không đủ cho anh tiêu pha, bây giờ lại muốn chạy đến chỗ này dụ dỗ Diệp Sanh. Không biết đường tự soi gương xem mình là thể loại gì à?"

Trương Tuyết Tùng bị Diệp Hi chọc giận đến mặt đỏ bừng, hắn giơ ngón tay chỉ trỏ Diệp Hi, lớn tiếng chửi bới: "Tao là thể loại gì? Con mẹ nó, tao có thể là cái thể loại gì đây? Tao vốn dĩ không muốn nhắc tới chuyện này nhưng bố tao vì cứu mày mà bị thiêu chết, chưa được mấy năm mẹ tao cũng bệnh mà chết, nhà tao chỉ còn lại ông nội. 100.000 cái cục cứt. Mạng sống của bố tao chỉ đáng giá 100.000 tệ à. Đcmm Diệp Hi."

Diệp Hi lạnh lùng nhìn hắn, biểu cảm trên mạnh lạnh lẽo như khối đá bị đông cứng. Cô cay nghiệt, chán ghét nhìn Trương Tuyết Tùng, giống như đang nhìn một đống rác tanh rình.

Giọng điệu của cô vô cùng khắc nghiệt: "Không phải 100.000 mà là 200.000 tệ. Bố tôi còn đưa thêm nhà anh 100.000 tệ nữa, đủ cho anh học hết cấp 2, cấp 3. Thậm chỉ còn đủ cho anh học xong đại học. Tại sao 200.000 này đã bị tiêu hết, trong lòng anh tự rõ. Bây giờ anh tìm tôi đòi công bằng, nhưng tôi có nợ anh cái gì đâu. Đáng đời anh thôi. Đường đi thì nhiều nhưng anh vẫn lại đổ đốn thành cái dạng như bây giờ. Nếu không có ruộng đất của nhà để lại thì anh đã phải lên phố ăn xin rồi. Anh nhìn lại tư cách hiện tại của mình đi, nhìn một cái thôi cũng đủ làm tôi phát ốm lên được."

Trương Tuyết Tùng đá mạnh lên thanh sắt ở cổng, cánh cửa bị đạp đung đưa tới lui, phát ra tiếng động lớn. Gương mặt hắn trở nên nhăn nhó vì phẫn nộ, hắn hung dữ gào lên với Diệp Hi: "Con mẹ mày có lương tâm không? Mày cho rằng một mạng người đáng giá 200.000. Mày không nợ tạo, nhưng bố tao vì cứu mày để rồi bị thiêu chết. Nếu tao có bố có mẹ thì có thành cái dạng này không? Mày lấy đâu ra mặt mũi mà coi thường tao thế?"

Diệp Hi vung tay như tia chớp, tát thật mạnh vào mặt hắn. Cú tát khiến Trương Tuyết Tùng lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất. Hắn che bên mặt phải đang nhanh chóng sưng tấy, cáu tiết nhìn Diệp Hi, vẻ mặt dữ tợn mở miệng, chưa kịp thốt ra từ nào thì trước mắt đã nổ đom đóm. Một cú tát khác giáng thẳng vào bên mặt còn lại của hắn.

Trương Tuyết Tùng bị tát đến nỗi trước mắt tối sầm, tai ù ù, mông cắm xuống đất.

Diệp Hi từ trên cao cúi xuống nhìn hắn, lạnh lùng gầm lại. Giọng nói của cô giống như dã thú đang gầm gừ, lại giống như lời nguyền rủa độc ác: "Mày tưởng bố mày là người tốt à? Đống pháo của ông ta ở trong nhà kho bị ẩm, không biết ngượng mà nổi giận với chú hai tao. Lại vì chút chuyện bé tí này mà ở trường ngày nào cũng tìm đánh tao. Một bên tai tao vì vô số cái tát từ thằng cha chết cháy của mày mà điếc đấy."

Trương Tuyết Tùng che mặt, chết lặng trong giây lát. Hắn cứng họng nhìn gương mặt vô cùng hung ác của Diệp Hi, vẻ mặt khó tin.

Diệp Hi cười lạnh: "Mày nghĩ mạng sống của bố mày đáng bao nhiêu tiền? Nếu không phải ông ta bế tao chạy ra, cứu tao một mạng thì bố tao liệu có cho mày tiền không? Tao nói cho mày biết, mạng người rẻ mạt thế đấy, mạng bố mày cũng thế, mạng mày cũng thế."

Chỉ trong chớp mắt, gương mặt đáng sợ vì phẫn nộ của Diệp Hi lại biến thành vô cảm, cô ngẩng đầu lên, hai con mắt dị sắc cay nghiệt nhìn chằm chằm Trương Tuyết Tùng, khóe miệng nhẹ cười, không nhanh không chậm thốt ra từng chữ: "Ông ta cũng thường xuyên đánh đập anh. Nghe nói khi say rượu, ông ta sẽ dùng pín bò của lũ bò nhà sát vách quật anh, còn đánh mẹ anh què một chân. Vì thế nên ông ta chết cũng tốt, nếu ông ta không chết thì sớm muộn gì anh và mẹ anh cũng sẽ bị ông ta đánh đến tàn phế. Nếu ông ta vẫn còn sống thì hiện tại tôi đã thành người điếc, cái gì cũng không nghe được rồi."

Trương Tuyết Tùng không nói nên lời, lồ ng ngực hắn phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của Diệp Hi.

Thanh âm của Diệp Hi nghe như một con rắn cực độc phun ra từng chữ: "Hơn nữa, thật ra anh cũng không hận tôi đến thế. Bố anh chết, anh cũng thở phào nhẹ nhõm, cả mẹ anh nữa. Sau khi bố anh chết, mẹ con các người cũng không hề đau buồn, cầm tiền trong liền mua một bàn đồ ăn ngon, nghe nói còn mua nửa cân đầu heo. Trông mà thương, bố không chết thì ngay cả đầu heo anh cũng không được ăn. Cũng phải thôi, lúc còn sống ông ta đem hết tiền đi đánh bạc rồi còn đâu."

Sắc mặt Trương Tuyết Tùng lúc đỏ lúc trắng, hắn giận đến thở phì phò, đôi mắt hình tam giác trắng dã chi chít tia máu, vẻ mặt dữ tợn hận không thể xé Diệp Hi ra thành từng mảnh.

Diệp Hi trông thấy bộ dạng tức giận của hắn thì cười vô cùng vui vẻ, biểu cảm trên mặt cô tràn ngập ánh sáng nham hiểm, giống như một đóa hoa ăn thịt người có vẻ ngoài rực rỡ, mỹ lệ. Cô thương hai nhìn Trương Tuyết Tùng, chậm rãi nói: "Bị tôi nói trúng rồi chứ gì. Anh chỉ mong sao bố mình chết sớm. Bây giờ còn ra vẻ hiếu thảo cái gì? Tâm địa ác độc như thế, coi chừng bố anh dưới đất biết được lại bò ra khỏi mộ đòi mạng anh đấy, hoặc có thể một ngày nào đó anh cũng sẽ chết cháy, bị thiêu đến trầy da tróc thịt, người chảy ra mỡ."

Trương Tuyết Tùng từ dưới đất đứng lên, ra sức đẩy cổng, chửi bới om sòm: "Đmm, con chó cái! Hôm nay tao không con mẹ nó giết mày thì xem ai mệnh rẻ. Loại tiện nhân nhà mày kiếp sau vẫn là thứ đê tiện."

Diệp Hi thong thả lùi lại hai bước. Trương Tuyết Tùng lào vào trong sân, vung nắm đấm về phía Diệp Hi. Môi Diệp Hi cong lên thành một vòng cung khinh thường, Cô tóm lấy cánh tay đang vung tới của Trương Tuyết Tùng, dùng sức vặn mạnh.

Sau một tiếng giòn giã, Trương Tuyết Tùng đã hét lên thảm thiết. Diệp Hi đá mạnh vào đầu gối hắn, khiến hắn ngã khuỵu trên đất.

Nối tiếp tiếng hét thê thảm là một loạt âm thanh chửi bới: "Con đi*m, đm nhà mày..."

Diệp Hi nhấn đầu hắn, hung dữ đập đầu hắn vào cánh cổng sắt xù xì.

Một phát, hai phát, ba phát...

Cánh cửa sắt bị va vào phát ra tiếng leng keng, khắp mặt Trương Tuyết Tùng đều là máu.

Hắn vừa khóc, vừa thét, vừa chửi, cuồng loạn giãy giụa.

Một lần giãy giụa, Diệp Hi lại bẻ gãy một đầu ngón tay hắn. Hắn từ từ gục xuống, đầu yếu ớt rũ lên cổ, máu chảy lách tách từ trán xuống sàn đá xanh, bắn tung tóe thành những đóa hoa màu đỏ máu.

Diệp Hi túm tóc mái hình tam giác của hắn, bắt hắn ngẩng đầu.

Cô thưởng thức kiệt tác một lát, ngạo nghễ lại khinh thường nói: "Anh chết ở đây, tôi sẽ nói với mọi người rằng anh muốn c**ng hi3p tôi, tôi chỉ tự vệ chính đáng mà thôi, thậm chí còn không phải bồi thường cho anh một cắc. Hẳn là giờ anh đã biết mạng mình rẻ mạt như thế nào rồi chứ."

Diệp Hi mỉm cười ấm áp với hắn, mặt Trương Tuyết Tùng lập tức tái mét.

Hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Diệp Hi, Diệp Hi lạnh lùng nói: "Anh mau cút khỏi đây đi. Mồm miệng tốt nhất kín đáo một chút, bằng không ngày mai mọi người đều sẽ biết anh là thằng bỉ ổi muốn hãm hiếp người khác, sau đó tôi sẽ tống anh vào tù, triệt để hủy hoại anh dưới tay tôi đấy."

Trương Tuyết Tùng run rẩy đứng dậy khỏi mặt đấy, hắn sờ sờ vết máu trên trán, ôm lấy cánh tay, tập tễnh đi ra ngoài.

- --------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

[Lược dịch] Có điều Diệp Hi dark quá, áp lực khi tôi viết truyện rất lớn, sợ cô ấy bị độc giả mắng, hoặc là sợ mình bị độc giả mắng >_<

Thấy có ít người đọc truyện, tôi  cảm thấy thất vọng nhưng cũng khá nhẹ nhõm.

Viết đến chương 29 thì tôi đã xóa 2 chương, các chương khác cũng phải sửa bỏ.

Môi trường sống khi còn nhỏ của Diệp Hi rất tệ, nhân cách không hoàn chỉnh. Ảnh hưởng của môi trường đến con người quá lớn. Tôi cũng không muốn che đậy sự vặn vẹo và nham hiểm của cô ấy, cô ấy là người ra sao thì tôi viết như thế vậy~

Hôm nay đọc được một bình luận rất hay~

Diệp (Mộc) sinh hỏa, Trì Hướng Noãn (Noãn - Ấm áp).

Nghĩ thấy rất xúc động, diệp mộc sinh hỏa, trì trì hướng noãn.

Nhưng Hướng Noãn vẫn là đến rất muộn.

-----------------------------------------

Trì Hướng Noãn - Sự ấm áp muộn màng.