Một tháng trước, Trì Hướng Noãn sống cùng với người khác trong tầng hầm tối tăm, ẩm ướt, mỗi ngày đều lo âu vì tiền thuê nhà hàng tháng.
Tại khu vực đắc địa này, tầng hầm lụp xụp cũng rất đáng giá. Nhưng thật không may, thứ Trì Hướng Noãn thiếu nhất chính là tiền.
Trong tình thế thiếu tiền cực độ, cô ấy đã nhận công việc dán tờ rơi ở hành lang.
Khi dán đến tầng bốn, cánh cửa đột nhiên bị người đẩy ra, lúc đó Trì Hướng Noãn đúng lúc đang dán băng dính trong suốt lên cửa, vậy là trực tiếp bị cửa đập thẳng vào mũi, máu mũi chảy khắp mặt, người cũng bị đụng ngã xuống đất.
Cô ấy ôm mũi, đau đến rơi nước mắt, hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu muốn xin lỗi người ta.
Cô ấy ngẩng đầu, trông thấy một nữ sinh mặc đồng phục học sinh đứng trước cửa, đang cúi đầu nhìn cô ấy với vẻ mặt lạnh lùng.
Từ trước cho tới nay, đây là người trắng trẻo nhất mà Trì Hướng Noãn từng gặp, trắng đến không thể tưởng tượng nổi. Nước da trắng lạnh của cô toát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, bờ môi lại đỏ tươi, môi trên mỏng hơn môi dưới, viền môi tinh tế mà sắc sảo, tựa như ma cà rồng u ám và bí ẩn trong truyện tranh phương Tây.
Bắt mắt nhất chính là mặt mày của cô, đôi mắt một đen một vàng phía dưới chân mày dài duyên dáng, màu đen giống như mực đậm, màu vàng giống như hổ phách, hai sắc màu tạo nên sự tương phản vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn hình dạng có thể thấy rõ ràng là mắt hoa đào phong lưu đa tình, nhưng ánh mắt lại không có chút nhiệt độ nào, toàn bộ đều là vẻ thờ ơ đầy lùi người ra xa ngàn dặm.
Lưỡi Trì Hướng Noãn bị thắt nút, nước mắt hòa lẫn với máu mũi nối tiếp nhau rơi xuống các kẽ ngón tay, tí tách rơi trên chiếc váy cotton dài màu nâu nhạt.
Nữ sinh đứng ở cửa khẽ cau mày, cô chớp chớp mắt, đi đến trước mặt cô ấy rồi cúi xuống, một cánh tay vững vàng, chắc chắn đỡ sau lưng cô ấy, cực kỳ dễ dàng kéo cô ấy dậy khỏi mặt đất.
"Cô không sao chứ?" Giọng nói lạnh lùng, ngữ điệu giếng cạn không sóng, thờ ơ lạnh nhạt, không chút áy náy.
Trì Hướng Noãn tủi thân đến không nói nên lời, vẫn cứ ôm mũi, nước mắt rưng rưng nhìn cô, nữ sinh liếc nhìn cô ấy, kéo cô ấy vào trong nhà, chỉ vào chiếc sô pha vải màu xám nói: "Trước tiên ngồi một lát đi."
Trì Hướng Noãn nơm nớp lo sợ ngồi trên sô pha, cô ấy nghiêng người về phía trước, vô cùng cẩn thận, không để máu mũi rơi xuống sô pha.
Nữ sinh đi vào phòng tắm, không lâu sau cầm khăn mặt ẩm bước tới, gỡ tay Trì Hướng Noãn xuống, giúp cô ấy lau máu mũi trên mặt.
Trì Hướng Noãn rất không tự nhiên, cô ấy đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi tự làm được."
Nữ sinh đưa chiếc khăn cho cô ấy, mở miệng nói: "Cúi người về trước, bóp vị trí xương sụn phía dưới sống mũi, giữ nguyên, đừng buông ra."
Trì Huống Noãn gật đầu, nghiêng người về phía trước, bóp mũi.
Cô ấy nhìn chiếc khăn trắng đã bị máu mũi làm bẩn trong tay, trong lòng cảm thấy mình là người cực kỳ vô dụng, nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay mà vẫn còn ngốc nghếch đứng đó dán tờ rơi, lần này lại làm phiền người khác rồi.
Cô ấy rất bất an, chỉ muốn nhanh chóng cầm máu rồi rời khỏi nơi này. Nhưng trời không thành toàn người, đã qua 10 phút mà máu mũi cô ấy vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Chiếc váy cotton và vạt áo phía trước đều có vết máu, biểu cảm của nữ sinh cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Tuy nhiên, sự thay đổi nhỏ này rất kỳ lạ, chẳng phải lo lắng cũng chẳng phải sốt ruột, ngược lại là một loại vui mừng mơ hồ.
Trì Hướng Noãn cho rằng bản thân nhất định đã nhìn nhầm.
Biểu cảm kỳ lạ đó chỉ xuất hiện trên mặt cô trong chốc lát liền biến mất không thấy nữa, nữ sinh lôi cô ấy dậy khỏi sô pha, nói: "Tôi đưa cô đi bệnh viện."
Đi bệnh viện? Vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền đây?
Trì Hướng Noãn nghèo rớt mồng tơi vội lắc đầu, giọng nghèn nghẹt vì bóp mũi nói: "Không đi bệnh viện đâu, một lúc nữa là ổn thôi."
Nữ sinh không để ý đến cô ấy, kéo cô ấy thẳng xuống lầu, buổi sáng chính là lúc giao thông thành phố đông đúc nhất, hai người đứng 10 phút đồng hồ mà vẫn không gọi được taxi.
Khi trong lòng Trì Hướng Noãn thấp tha thấp thỏm, bỗng phát hiện máu mũi đã ngừng chảy, cô ấy phấn khởi tóm lấy tay áo Diệp Hi, chỉ vào mũi nói: "Không cần đi bệnh viên nữa, máu mũi ngừng chảy rồi."
Nữ sinh nâng cằm cô ấy lên, nghiêm túc nhìn mũi cô ấy.
Cô cao hơn Trì Hướng Noãn một chút, khi nghiêng người mang lại cho người ta một cảm giác áp bức và xâm lược mạnh mẽ.
Trì Hướng Noãn chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô.
Nữ sinh liếc nhìn cô: "Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về."
Trì Hướng Noãn xoa xoa mũi, lắc đầu lia lịa: "Không cần đầu. Tôi sống ở tầng hầm bên kia, đi mấy bước là tới rồi."
Nữ sinh liếc nhìn cô, lấy điện thoại từ trong túi ra: "Chúng ta lưu số điện thoại đi, nếu như cô thấy có chỗ nào khó chịu thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào."
Trì Hướng Noãn nhìn chiếc điện thoại iPhone trong tay nữ sinh, vô cùng xấu hổ mà nghĩ tới chiếc Nokia đời cũ trong túi cô ấy: "Không cần đâu, tôi không sao."
Đôi mắt dị sắc của nữ sinh nhìn cô ấy hai giây, lập tức nói: "Đọc số của cô đi, để tôi lưu."
Trì Hướng Noãn thở phào nhẹ nhõm, đọc một dãy số.
"Cô không sao là tốt nhất. Tôi còn phải đi học, nếu như có chỗ nào không thoải mái thì cứ việc đến tìm tôi", nữ sinh lưu số điện thoại, vừa dứt lời liền lập tức xoay người bỏ đi.
Trì Hướng Noãn nhìn bóng lưng cô, xoa xoa cái mũi ngứa ngáy. Lúc này, chiếc ba lô sau lưng vang lên tiếng thông báo tin nhắn, Trì Hướng Noãn lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn được gửi đến từ một số lạ.
Nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ—— Diệp Hi.
Trì Hướng Noãn ngẩng đầu, nhìn bóng người phía xa xa.
Bóng lưng càng càng ngày xa, sau khi ngượng ngùng xoa mũi, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Sau khi quay về tầng hầm thay quần áo, cô ấy trở lại tòa nhà dán tờ rơi. Công việc này phải được hoàn thành nhanh chóng, nếu không, sau khi cổng sửa xong thì sẽ không vào được.
Khi cô ấy ôm chồng tờ rơi quay lại tầng bốn, bước chân cô ấy chợt dừng lại, cô ấy nhìn tờ rơi đung đưa phấp phơi trên cửa, không hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy hơi nóng mắt.
Bước chân nhẹ nhàng tiến lên, cô ấy xé tờ rơi trên cửa xuống, giống như tên trộm cầm đồ rồi lao lên tầng năm như chớp, đỏ mặt vội dán tờ rơi nhỏ trong tay.
Một buổi sáng trôi qua, những chỗ có thể dán đều đã kín. Công việc này đã kết thúc, tiền ăn tuần sau đã lo liệu xong, nhưng tiền thuê nhà phải trả cuối tháng rất đáng lo ngại.
Thật sự không ổn thì cầu xin chủ nhà nới chút thời gian, hỏi xem có thể lùi lại một chút không.
Trì Hướng Noãn thở dài, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng sa sút.
Sau này, khi bắt xe buýt đi làm, cô ấy lại nhìn thấy Diệp Hi mấy lần. Diệp Hi vậy mà lại không hề giả vờ nhìn mà không thấy, lần nào gặp cô ấy đều sẽ vẫy tay, hoặc là gật đầu.
Thật là một người rất có trách nhiệm, nhưng lại quá lạnh lùng, có cảm giác thờ ơ tất cả mọi thứ.
Một tháng sau, đã đến lúc phải trả tiền thuê nhà.
Tiền thuê, tiền thuê, tiền thuê tháng trước còn chưa trả, tháng này không có tiền mà trả.
Đương nhiên, Trì Hướng Noãn bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Cùng bị quẳng ra còn có đống hành lý ít ỏi đáng thương của cô ấy. Cô ấy ngơ ngác nhìn bà chủ nhà điên tiết, nhìn chủ nhà ném một chiếc túi vải của cô ấy xuống đất.
Bên trong phát ra một tiếng giòn vang, đây là chút hành lý cuối cùng của cô ấy. Cô gái trẻ mới tìm tới chủ nhà để thuê nhà đứng ở một bên, vẻ mặt trông như đang xem kịch.
Trên người không một xu dính túi, biết đi đâu đây?
Trì Hướng Noãn quỳ trên đất, thu dọn đồ đạc bị chủ nhà ném ra ngoài. Trời đã tối, cô ấy lại bị đuổi ra ngoài, thật sự không có cách nào khác.
Nỗi sợ hãi và lo âu dần dần xâm chiếm cô ấy, cô ấy cắn răng sắp xếp lại đồ đạc vương vãi trên mặt đất. Khi đang bỏ đồ vào túi vải, ngón tay chợt bị một vật sắc nhọn cứa phải. Cô ấy rút tay ra, nhìn thấy chiếc đ ĩa trang trí trong túi đã bị đập vỡ thành từng mảnh.
Đây là một chiếc đ ĩa cá màu hồng, từng được đặt trên một chiếc kệ tinh xảo. Khi đó, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu lên nó, đường vân vảy cả bên ngoài tựa như mang theo hơi thở sức sống, khiến nó trông vừa tinh tế vừa giá trị.
Giá của chiếc đ ĩa cũng không phải không thể chấp nhận, chỉ 586 tệ, còn chẳng đắt bằng những chiếc túi và giày đắt tiền của đồng nghiệp.
Nhưng đối với Trì Hướng Noãn mà nói, một chiếc đ ĩa đắt đến vậy là vượt qua phạm vi hiểu biết của cô ấy.
Cô ấy đứng lặng im trước chiếc đ ĩa kia rất lâu, do dự nhiều lần vẫn cắn răng mua nó.
Khi cầm chiếc đ ĩa bước ra khỏi cửa hàng, trong lòng cảm nhận được niềm thỏa mãn kỳ diệu nào đó, như thể cuộc sống trong tầm nhìn nhưng không trong tầm với bỗng hiện ra một góc nhỏ cho cô ấy, cho cô ấy một tầm nhìn tốt đẹp, thành toàn mong muốn về một cuộc sống nhất định giúp cô ấy.
Thế nhưng bây giờ nó đã vỡ, hoàn toàn tan vỡ, tan vỡ cùng với đó còn là hi vọng của cô ấy.
Khi con người nản lòng, dễ nhất là tức cảnh sinh tình. Sau khi tức cảnh sinh tình, dễ nhất là mất hết ý chí.
Trì Hướng Noãn cầm một mảnh vỡ lớn, mảnh vỡ đó chính là đuôi của chiếc đ ĩa cá.
Những giọt nước mắt mà cô ấy kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng trào ra, cô ấy không biết nên thương xót chiếc đ ĩa hay nên thương xót chính mình.
Đám người muôn hình vạn dạng đi ngang qua cô ấy, thi thoảng có người hiếu kỳ liếc nhìn cô ấy, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ đi qua.
Bỗng một bàn tay đưa tới, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đem đến tiễn ảnh không chân thật.
Ngón tay thon dài trắng trẻo cầm chắc mảnh đuôi cá, muốn rút nó ra khỏi tay Trì Hướng Noãn.
Trì Hướng Noãn sững sờ ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Hi đang mặc đồng phục học sinh đứng trước mặt cô ấy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đuôi cá trong tay.
Trì Hướng Noãn không biết lúc này nên nói gì, lúc này cô ấy không thể làm gì ngoài khóc.
Ngón tay cầm mảnh vỡ của Diệp Hi chợt buông ra, kèm theo một tiếng giòn giã, mảnh vỡ đuôi cá một lần nữa vỡ thành từng mảnh.
Trái Trì Hướng Noãn bị tiếng vỡ vụn làm cho chấn động, nước mắt rơi nhiều hơn.
Ánh mắt Diệp hi quét qua đống hành lý dưới đất, cô bất ngờ cúi người, nhấc vali của Trì Hướng Noãn lên.
"Đi theo tôi."
Cô ngắn gọn nói ra ba chữ này, không đợi Trì Hướng Noãn đáp lại đã kéo vali quay người rời đi. Trì Hướng Noãn lau nước mắt, đại não còn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể đã phản ứng, theo bản năng nhặt những đồ vật trên mặt đất rồi đi theo.
Trong hành lang tĩnh mịch thi thoảng vang lên tiếng nức nở khe khẽ, Diệp Hi xách vali, dễ dàng đi lên tầng bốn, Trì Hướng Noãn xách theo hai túi lớn, loạng choạng theo sau.
Diệp Hi dừng lại ở tầng bốn, lấy chìa khóa mở cửa. Sau khi mang vali vào, cô thuận tay nhận lấy hai chiếc túi mà Trì Hướng Noãn xách rồi đi vào nhà.
Trì Hướng Noãn dụi mắt, bước vào.
Diệp Hi rút khăn giấy trên bàn trà rồi đưa cho cô ấy, tay cô ấy run run cầm lấy, giọng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn."
Diệp Hi đột nhiên hỏi: "Biết nấu cơm không?"
Trì Hướng Noãn đỏ mắt gật đầu.
"Cũng biết dọn dẹp nhà cửa chứ?"
Trì Hướng Noãn ừ một tiếng, mang theo âm mũi và một chút nức nở.
Diệp Hi chợt xoa ấn đường, Trì Hướng Noãn không biết có phải chính mình bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy tâm trạng của Diệp Hi lúc này rất... vui vẻ.
"Vậy thì tốt, cơm nấu hai phần, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ. Như vậy không cần trả tiền thuê nhà nữa."