Cẩm Anh thấy có năm chồng áo xếp ngay ngắn một góc có ghi tên lớp bên trên, cô bê một chồng lên rồi đi về lớp. Nhật An đến sau cô vài giây cũng để ý tới, sức con trai nên cậu bê hai chồng cùng lúc. Hai người duy trì khoảng cách một mét, Cẩm Anh đi trước Nhật An bước đằng sau, hai người không ai nói với ai câu nào. Trên đường về lớp cô nhớ tới hành động tự phát của mình vừa rồi thì có chút hối hận. Là cô làm sai nên bị phạt, sao lại vô duyên vô cớ đổ thừa cho người ta vậy? Huống chi cậu còn thảm hơn cô, phải chạy sân trường năm vòng lận.
Nghĩ thế Cẩm Anh cố ý bước chậm lại cho bằng Nhật An, hít một hơi lấy dũng khí bắt chuyện với cậu.
"Xin lỗi, vừa rồi tớ thiếu suy nghĩ nên mới nói ra những lời đó, cậu đừng để tâm."
Nhật An nghe vậy mặt vẫn không bày ra biểu cảm gì, chỉ đáp lại cô.
"Nếu cậu có gì bực tức thì cứ nói ra, giữ lâu trong lòng không tốt đâu. Cậu không có người để tâm sự thì nói tớ nghe."
Hôm nay thanh âm thiếu niên sao mà êm tai đến lạ. Có thể là ngoài dì út, cậu là người đầu tiên nói với cô câu đó chăng? Không được, chắc chắn là do vừa nãy cô bị ghi tên vào sổ nên đầu óc vẫn chưa hoạt động lại bình thường, một người xa lạ như cậu sao có thể nói ra những lời như vậy chứ?
Nhật An chỉ nhớ trước kia khi còn nhỏ bố mẹ từng dặn cậu, nếu con có gì khó chịu cứ nói với bố mẹ, có thể bố mẹ không trực tiếp giải quyết vấn đề đó cho con được nhưng dù sao nói ra vẫn sẽ nhẹ lòng hơn. Không hiểu sao lời của Cẩm Anh lại gợi lên trong cậu một đoạn kí ức thuở ấu thơ.
Khi Nhật An học tiểu học bố cậu đã cho cậu tự đạp xe đến trường. Cậu đi hết học kì một lớp 2 thì bắt đầu xảy ra chuyện không ổn, mỗi buổi chiều trên đường về nhà cậu đều cảm nhận được có bóng đen đang theo dõi mình nhưng quay lại thì chẳng thấy ai cả. Có một khoảng thời gian Nhật An sống trong sợ hãi, may thay bố mẹ cậu tinh ý phát hiện ra rồi từng bước trấn an cậu.
Nhưng đỉnh điểm là năm cậu học lớp 5, cậu bé Nhật An đang vô tư đạp xe về thì có chiếc mô tô đột nhiên lao ra chặn đường cậu, nếu Nhật An không né kịp thì có lẽ cậu đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời hôm nay nữa rồi. Chưa hết, sau đó vẫn còn vài chiếc khác điên cuồng đuổi theo sau cậu. Nhật An bẩm sinh đã có trí nhớ tốt, cậu liền rẽ vào ngõ nhỏ cứ thế luồn lách cắt đuôi bọn chúng, tuy nhiên cho đến khi về nhà cậu vẫn còn sợ hãi chân tay run lẩy bẩy, thấy thế bố liền ôm cậu vào lòng. Nhật An kể hết mọi chuyện với bố mẹ, chỉ thấy hai người nhíu mày không biết nghĩ ngợi điều gì, từ đó ngày nào cậu cũng được tài xế riêng chở đi học, lên cấp 2 thì bị đưa về quê sống không một lý do. Tận bây giờ Nhật An vẫn không hiểu đám người kia muốn gì ở cậu, hành động của bố mẹ là muốn đảm bảo cậu an toàn chăng?
Cẩm Anh thấy sau khi nói xong câu đó thiếu niên im lặng một hồi, mà cô cũng không biết đáp lại thế nào cho cam.
"Không có gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều."
Hai người lại tiếp tục đi trong yên lặng, Nhật An thấy đối phương có ý không muốn chia sẻ thì cậu cũng không bắt ép, sau khi lên tới nơi chỉ bảo cô không cần xuống nữa để cậu bê nốt hai chồng còn lại. Cẩm Anh nhỏ giọng nói cảm ơn cậu rồi bước vào lớp.
Hải Yến trông bóng dáng Cẩm Anh phía xa xa liền chạy lại khoác tay cô: "Cậu không cần lo đâu, tớ nghĩ cô chủ nhiệm sẽ bỏ qua thôi, dù sao cậu cũng là học sinh xuất sắc mà."
Thiếu nữ thở hắt ra một hơi: "Là học sinh gì đi chăng nữa thì vẫn bị phạt như thường thôi."
Hải Yến lấy hai ngón trỏ kéo khoé môi cô lên thành miệng cười: "Thôi nào, đừng ủ rũ thế chứ. À đúng rồi, tuần sau bàn chúng ta thuyết trình đấy, cậu có ý tưởng gì chưa?"
Tiêu rồi, dạo gần đây mải học quá nên cô quên béng mất việc thuyết trình này. Hết bị ghi sổ đến ác mộng thuyết trình, cô điên đầu mất!
"Cậu chuẩn bị phần một, tớ làm phần hai nhé, có gì xong nhắn tin cho tớ."
Không chờ cô đáp lại Hải Yến đã nhanh chóng phân xong công việc. Cẩm Anh nghĩ cô cứ đồng ý trước rồi tính sau.
Nhật An bê áo về tới lớp, nhờ lớp trưởng đem phát rồi về chỗ của mình hỏi Minh Đức xem tiết Hoá vừa nãy có chuyện gì.
"Cô bạn Cẩm Anh kia làm việc riêng bị thầy bắt được xong ghi sổ Tử Thần ý mà."
Ở lớp học sinh bọn họ thường gọi sổ đầu bài là sổ Tử Thần, giáo viên là Diêm Vương nắm giữ trong tay hơn chục sinh mạng nhỏ bé.
Nhật An lại rơi vào trầm tư một hồi, cô bị vậy thì liên quan gì đến cậu nhỉ? Thiếu niên đột nhiên cảm thấy mình quá tốt, làm chỗ xả tức cho bao nhiêu người.
"Sao hả, quan tâm người ta à?" Anh chàng Minh Đức nói giọng cà chớn.
"Mày lại ngứa đòn đúng không?"
Minh Đức lập tức ngậm miệng.
Hải Yến vẫn chở Cẩm Anh về như thường lệ, khi cô vào sân nhà đúng lúc bắt gặp bố cô bước ra. Bốn mắt nhìn nhau, não Cẩm Anh nhảy số: "Con chào bố."
Ông gật đầu xong hỏi: "Xe đạp con đâu?"
Tim Cẩm Anh đập thình thịch nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp: "Lớp con sắp có hoạt động ngoại khoá nhưng thiếu đồ trang trí nên con sẵn sàng hiến dâng xe đạp của mình vì tinh thần tập thể. Bố yên tâm, không lâu sau các bạn sẽ trả lại thôi."
Ông thầm nghĩ quái lạ, chiếc xe đạp cũ rích kia thì trang trí nỗi gì?
"Vậy ai chở con đi học?"
"Con đã hi sinh như thế thì cũng phải có người giúp lại con chứ, bố đừng lo."
Nói rồi cô liền chuyển sang chủ đề khác để dời sự chú ý của ông.