Bóng dáng to lớn chắn trước mặt Cẩm Anh. Cô theo phản xạ, dù đau vẫn cắm đầu cắm cổ chạy. Đôi mắt nam sinh hằn lên tia máu, tay nắm thành quyền. Một mình Nhật An đánh nhau với bọn chúng, hôm nay cậu không hề che giấu sự tức giận của mình giống mọi lần. Bọn chúng đã chạm đến giới hạn của cậu rồi.
Cẩm Anh chạy tới nhà dân gần đó cầu cứu: "Bác ơi giúp cháu, ở đằng kia có bạo lực học đường."
Bác nông dân tốt bụng thấy bộ dạng chật vật của cô thì đáp: "Dẫn đường đi cháu."
Mấy người hàng xóm đang buôn dưa lê gần đấy cũng hóng hớt đi theo.
Tới nơi bọn họ thấy cảnh tượng kinh hãi, một thiếu niên vậy mà hạ gục gần hết đám côn đồ to cao lực lưỡng, tất nhiên trên người cậu cũng mang thương tích không hề nhẹ. Một tên đang tính đánh lén Nhật An từ đằng sau thì bị bác nông dân túm tóc lôi lại.
"Bố mẹ cho cháu đi học đàng hoàng sao không học mà ra đường đánh nhau hả?"
Mấy bà mấy mẹ phụ hoạ: "Đúng đấy, bỏ đi mà làm người cháu ạ."
"Phải biết hiếu thảo với bố mẹ chứ."
Bác nông dân quát cả đám khiếp vía: "Giải tán về nhà, chả ra gì cả."
Cẩm Anh tìm bóng dáng Linh Chi nhưng chẳng thấy đâu, có lẽ cô ta bị dọa sợ bỏ chạy lúc nào không hay.
"Chúng cháu cảm ơn các bác ạ."
Bác khoát tay: "Ôi dào chuyện nhỏ, đám học sinh thời nay ghê gớm thật."
Một bà trông thấy vẻ thảm hại của Nhật An liền nói: "Chàng trai kia, cháu bị thương nặng đấy, vào nhà bà sát trùng, băng bó rồi về."
Cẩm Anh mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá ạ."
Hai người đến nhà bà lão hiền lành. Cẩm Anh lau vết máu trên khóe môi cậu cẩn thận nhất có thể. Trên người cậu không đâu không có vết bầm tím. Nhật An không hề kêu ca, trái lại cậu chỉ chú ý đến tóc cô.
Thiếu niên nhịn đau vươn bàn tay sờ đuôi tóc Cẩm Anh: "Bọn chúng cắt bao nhiêu tóc của cậu rồi?"
Ban nãy may mà cô giằng ra kịp nên cô ta mới cắt được một nhúm nhỏ. Cẩm Anh ngại ngùng lấy tóc mình khỏi tay cậu: "Cậu nhìn nhầm thì phải, bọn chúng chưa làm gì hết."
Thực tế Nhật An biết rõ đuôi tóc cô bị cắt có chút nham nhở.
Cẩm Anh không biết đối với thiếu niên trước mặt, cô quý giá nhường nào. Trong lúc thiếu nữ bôi thuốc cho cậu, Nhật An tranh thủ ngắm nhìn cô. Dường như cậu muốn kiểm tra xem báu vật của mình còn xây xát chỗ nào không.
Cậu khẽ chạm vào vết thương trên cánh tay Cẩm Anh.
"Shhh..."
Nhật An thoáng bối rối: "Đau hả? Tớ xin lỗi."
Cẩm Anh lắc đầu, tiếp tục bôi thuốc cho cậu. Nam sinh thấy cô đột nhiên im lặng, nước mắt như hạt ngọc thi nhau rơi xuống. Đôi mắt cô đỏ hoe ngập nước trông vô cùng đáng thương. Cẩm Anh cứ khóc mãi không ngừng.
Nhật An lúng túng không biết dỗ con gái thế nào: "Tớ xin lỗi, cậu đừng khóc nữa."
Cậu gạt nước mắt trên mặt cô: "Không phải tớ bị thương nặng hơn sao, tớ mới là người phải khóc chứ."
Tức thì Cẩm Anh càng khóc to hơn. Tứ chi Nhật An cứng đờ, cậu nói sai gì à?
Cô khịt mũi, vì khóc nên giọng ngắt quãng: "Cậu... không có lỗi. Tất cả... đều do tớ, hức... tại tớ mà cậu bị đánh... thành nông nỗi này."
Nhật An yên tâm phần nào: "Giờ cậu vẫn còn tâm trí để ý chuyện nhỏ đó à? Cơ thể tớ hồi phục tốt lắm, đừng lo."
Đơn giản chỉ là cậu đau một, tớ đau mười, những vết thương này chẳng là gì so với vết thương trong lòng tớ. Giới hạn của Ngô Nhật An tớ mang tên Tô Cẩm Anh.
Bà lão nghe tiếng khóc liền đi từ trong bếp ra.
"Bà có thuốc giảm đau trong hộp thuốc các cháu có cần không? Khổ thân, chắc là đau lắm."
Nhật An cảm ơn bà nhưng cậu từ chối. Cẩm Anh ngừng khóc, cô tự bôi thuốc cho bản thân. Bà lão muốn mời hai người ở lại ăn cơm nhưng bọn họ khéo léo khước từ.
Cẩm Anh lo lắng nhìn Nhật An: "Cậu đạp được xe không?"
"Được mà." Cậu leo lên xe đạp một vòng để chứng minh.
Trên đường về Cẩm Anh luôn miệng: "Nhật An, cậu nhớ bôi thuốc đấy, mặt cậu hay người cậu mà để lại sẹo cả đời tớ sẽ ân hận mất."
"Tớ biết rồi."
Với tính cách của Nhật An cô không thể yên tâm: "Cậu hứa đi, lần trước tớ bảo cậu uống thuốc cảm cậu có nhớ đâu."
"Ừm, tớ hứa." Lần này chắc chắn tớ sẽ thực hiện.
Cẩm Anh về nhà thấy bố mẹ đang ngồi sẵn đợi cô.
"Sao con về muộn thế? Bố gọi bao nhiêu cuộc mà chẳng thấy con nghe máy."
Ông Nhân nhìn vết thương trên người cô rồi hỏi: "Tay con bị gì vậy?"
"Con không cẩn thận nên lúc chạy bị ngã, vết thương nhẹ thôi bố."
Mọi việc không còn đáng ngại, bà Giang đứng dậy vào bếp sắp cơm: "Cả nhà ăn cơm đi."
__________
Tối Minh Đức học xong bài cậu chàng mở điện thoại nhắn tin cho Nhật An.
[Mày hack được camera trường không? Kế hoạch kia thất bại nên bọn tao tính chuyển sang cái này.]
Nhật An đang bôi thuốc, cậu ngẫm đúng là tự bôi đau hơn hẳn so với được Cẩm Anh bôi giúp.
[Cũng không phải không hack được nhưng mày để tay tao nghỉ ngơi đã.]
[Mày cày game nhiều quá đến nỗi gãy tay à?]
Nhật An liếc qua, không thèm rep.
Dù sao không cần cậu trả lời sáng hôm sau Minh Đức cũng biết.