Sau khi hoàn tất các thủ tục, Ngô Ân Vũ bắt đầu thuyết phục các cổ đông bầu cho ông ta lên nhậm chức. Mọi thứ diễn ra vô cùng suôn sẻ vì hầu hết bọn họ đều sợ ông ta. Hắn cũng nể chút tình nghĩa anh em mà cho ông Trọng quản lý một công ty con.
Nằm viện gần tháng Nhật An đã đỡ hơn, cậu vận động nhẹ theo lời bác sĩ và chuẩn bị các giấy tờ cho ngày nhập học. Điều khiến Nhật An ngạc nhiên là mẹ cậu tuy mất trí nhớ nhưng nhận ra cậu ngay từ lúc đầu khi gặp lại. Có lẽ như vậy cũng tốt, từ giờ trở đi trong lòng bà chỉ có chồng con, không còn vướng bận chuyện gì nữa.
Nhật An về quê ăn liên hoan cùng với lớp, ông tướng Minh Đức định ôm chầm lấy cậu nhưng vội phanh lại. Minh Đức thở phào một hơi, suýt nữa cậu chàng hại Nhật An nằm viện tiếp. Cẩm Anh trông thấy cậu từ xa bèn chạy lại gần. Cả lớp ra nhà hàng ăn một bữa no nê, vì có phụ huynh cùng giáo viên dạy ba môn chính ở đó nên không ai dám uống quá chén. Vài người tửu lượng thấp tập tành uống rượu, uống chưa quá bốn ly mặt đã đỏ tưng bừng. Vì Nhật An đang dưỡng thương nên không ai dám ép cậu.
Ăn xong một đám người rủ nhau chơi ma sói, hội năm người cũng hào hứng tham gia. Cẩm Anh nghe theo quản trò mở mắt, cupid ghép cô với một bạn nam trong lớp. Ván này cô chỉ là dân thường không có chức năng gì đặc biệt, còn bạn kia là bán sói. Cô ngồi yên nghe những người khác phân tích, lâu lâu nói vài câu suy luận rồi bỏ phiếu, thực sự không có năng lực đặc biệt rất chán. Không hiểu sao Cẩm Anh bị sói cắn xong lại được bà đồng hồi sinh, cuối cùng khi mở mắt chỉ còn cô và Nhật An sống sót.
Quản trò thấy thú vị: "Giờ có một phe dân làng và một phe thứ ba, tính sao đây?"
Nhật An đứng dậy: "Kết thúc trò chơi đi, hoà nhau."
Từ đầu đến cuối Cẩm Anh bị người khác xoay vòng vòng, cô theo đuôi Nhật An hỏi cho ra nhẽ. Hai người cùng ngồi xuống chiếc xích đu bên ngoài sân nhà hàng.
"Tớ không hiểu, rốt cuộc cậu đóng vai trò gì vậy?"
Nhật An tựa lưng về đằng sau: "Tớ là sói trắng."
Cẩm Anh xâu chuỗi sự việc, cô bị sói cắn và hồi sinh sau đó. Kẻ phóng hỏa đã diệt hơn nửa số người nhưng cô vẫn không lý giải được tại sao đến cuối chỉ còn cô và cậu. Nhật An biết sự thật, cậu đã sắp xếp một cách hoàn hảo: "Muốn thắng phải có gián điệp."
Nữ sinh bày ra vẻ mặt ngờ nghệch, vẫn khó hiểu. Nam sinh xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chỉ là một ván game thôi."
Một lúc sau cô vào hỏi về vai trò của những người còn lại, trong đó Minh Đức là bà đồng, Gia Bảo là kẻ phóng hỏa. Giờ thì cô đã hiểu, ba người bao che cho nhau. Cẩm Anh chạy ra ngồi cạnh Nhật An: "Đột nhiên tớ nghĩ tới vở kịch yêu tinh trước đó. Tớ biết cậu sẽ viết kịch như nào rồi."
Nhật An mỉm cười, hỏi cô một câu không liên quan.
"Cậu muốn nghe kể chuyện không?"
Cẩm Anh hiếu kì nhìn cậu: "Cậu kể đi."
"Ngày xửa ngày xưa có một gia tộc giàu mạnh nhưng đầy sóng gió. Người gây dựng gia tộc lớn mạnh muốn giao cơ nghiệp cho cháu trai mình nhưng một trong hai con trai của ông không đồng ý. Một trận gió tanh mưa máu nổi lên, bố mẹ đứa trẻ không muốn con trai mình nhiễm những thứ xấu xa nên đưa cậu vào rừng sống. Một ngày tên ác ma tìm đến, hắn định diệt trừ cháu mình để chiếm lại gia tài. Cậu bé lúc này đã trưởng thành, nói với ông ta rằng nếu ông muốn thì tôi cho ông, sau đó ký giấy từ chối nhận thừa kế. Hắn vẫn chưa thoả mãn, đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết. Cậu thoi thóp cố níu giữ sinh mạng nhỏ nhoi, may mắn có người đi qua cứu cậu..."
Nữ sinh cảm nhận được cậu đang giải thích mọi chuyện với mình. Cẩm Anh chưa từng trải nghiệm sống một mình khi còn nhỏ tuổi như vậy, chắc hẳn cậu đã rất cô đơn. Để xua đi bầu không khí yên tĩnh giữa hai người, cô khen cậu một câu: "Nhật An, hình như cậu chuyển trường cái văn hay chữ tốt lên hẳn."
"..." Vấn đề không phải ở chỗ đó.
"Cậu có thấy cậu bé kia đáng thương không?"
Cẩm Anh trầm ngâm sau đó gật đầu.
Nhật An nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô: "Cậu ấy từng hứa với một người sẽ trở về và cậu ấy đang ở trước mặt người đó."
Tới đây Cẩm Anh bật cười: "Ừm, cậu ấy không hề thất hứa."
Thiếu niên cũng cười theo: "Cậu ấy hỏi người đó có muốn làm bạn gái mình không?"
Cô cố nhịn cười nhưng đôi mắt không thể giấu nổi điều đó: "Vậy người kia trả lời thế nào?"
"Cô ấy nói tớ đồng ý."
Cẩm Anh mở to mắt, hoài nghi: "Tớ còn chưa trả lời mà."
Chết rồi, nói xong cô mới biết mình bị hớ. Vậy chẳng khác nào cô tự nhận mình là "người đó" trong miệng cậu. Nhật An hài lòng: "Vậy coi như cậu đồng ý rồi đấy nhé, không được suy nghĩ lại."
Tuy bị lừa nhưng Cẩm Anh không hề tức giận: "Tính là tớ đồng ý đi, nhưng tớ muốn biết lý do tại sao cậu thích tớ."
Đối phương tựa hồ đang ngẫm nghĩ: "Hừm, vì cậu khác biệt chăng? Không giống đám fans cuồng của tớ tiếp cận có mục đích."
Cẩm Anh nhớ lại khi bản thân cứu cậu khỏi đám côn đồ: "Nhưng tớ từng đi nhờ xe đạp cậu mấy lần, không tính là tiếp cận có mục đích hả?"
Thật ra Nhật An biết khi cậu bị bọn đầu gấu chặn đường lôi đi nhiều người ngang qua đã trông thấy, kể cả đám nữ sinh hâm mộ cậu nhưng bọn họ cũng chỉ phớt lờ, thậm chí cậu còn nghe phong thanh được vài câu.
"Nhật An kìa, cậu ấy đang làm gì thế?"
A kéo tay B: "Đi nhanh lên, đừng nhìn kẻo lại mang hoạ vào thân."
Kể từ giây phút ấy cậu nhận ra Cẩm Anh thực sự khác biệt, cô đối tốt với cả thế giới nhưng thế giới lại chẳng đáp lại cô dịu dàng như vậy. Nếu trên đời này có bất kì ai hay chuyện gì làm cậu tổn thương, cứ nói với tớ, tớ sẽ bù đắp cho cậu tất cả, cậu xứng đáng với những gì tốt đẹp nhất.
"Chỉ là thấy cậu khác biệt thôi, không vì lý do gì cả."
Cẩm Anh luôn nghĩ rằng cô chỉ là một đốm chấm mờ ảo trong lớp học, chẳng ai mảy may chú ý đến. Nhưng cô không hề biết trong mắt một người cô toả sáng đến nhường nào.
Hai người cùng nhau ngước lên nhìn bầu trời. Hôm nay, trên trời có vệt mây trắng.