Trên Trời Có Vệt Mây Trắng

Chương 70: (NT4) Đánh cược



Căn chung cư cũ kia bố Nhật An bán đi nhưng tiền bán được lại để hết cho cậu, đích thân ông Trọng bỏ tiền túi ra mua chung cư mới. Nhật An nhờ khoản tiền đó và vay thêm bố cậu vẫn chưa đủ để mở công ty. Minh Đức và Gia Bảo có góp chung nhưng cũng không ăn thua. Tất nhiên phần quan trọng nữa là kêu gọi vốn đầu tư. Lần đầu tiên Nhật An uống rượu say bét nhè, cậu tự nhận tửu lượng của mình tốt nhưng bị ép liên tục nên không chịu nổi. Minh Đức và Gia Bảo uống đỡ cũng chẳng được mấy. Cả ba phải thuê taxi về, Minh Đức với Gia Bảo vẫn đủ tỉnh táo để đưa Nhật An vào nhà. Hai người đang loay hoay không biết mật khẩu ra sao thì đột nhiên cửa bật mở.

Cẩm Anh đang tính ra ngoài mua chút đồ ăn vặt thì thấy cảnh này. Minh Đức và Gia Bảo tự hỏi có phải bọn họ hoa mắt hay không, Nhật An với Cẩm Anh sống chung từ bao giờ vậy? Quá nhanh quá nguy hiểm.

Bầu không khí ngượng ngùng vây quanh ba người, tất nhiên trừ Nhật An say không biết trời đất là gì ra. Chẳng còn thời gian giải thích nên cô vội đỡ Nhật An từ hai người kia rồi tạm biệt bọn họ. Bây giờ mình Cẩm Anh phải giải quyết tên sâu rượu hôi rình này, cô khó nhọc đỡ cậu từ cửa tới sofa. Giờ cô chỉ ước mình chưa từng vỗ béo cậu. Nhật An nhắm nghiền mắt, trong người cậu vô cùng khó chịu.

Cẩm Anh xuống bếp làm canh giải rượu. Trong lúc đó Nhật An đã tỉnh đôi chút, cậu lê bước vào nhà tắm, nôn sạch những thứ mình vừa ăn. Sự thật là cậu chẳng ăn được bao nhiêu, mấy người kia ép quá đáng, chỉ cần nhìn cậu có ý gắp đồ sẽ rót thêm rượu. Cẩm Anh nghe tiếng động vội chạy lên, thấy Nhật An ra ngoài liền vỗ lưng cậu cho xuôi. Thực ra cô không hề biết hôm nay cậu gặp mấy ông lớn rồi bị chuốc đến say mèm thế này.

"Canh giải rượu đây, cậu uống đi."

Nhật An cố nuốt bát canh sau đó khó nhọc nằm lại sofa. Cẩm Anh tiếp tục nấu cháo trắng cho cậu lót dạ. Cô vặn nút nồi đa năng, trong khi chờ cháo chín thì lên xem Nhật An ra sao. Cẩm Anh rón rén lại gần, tránh gây tiếng động thế nhưng cậu vẫn biết. Cô ngồi bệt trên nền nhà ngắm khuôn mặt cậu. Ánh đèn ngủ chiếu lên sườn mặt Nhật An, do uống rượu nên má cậu đỏ au. Đột nhiên cậu mở mắt, quay đầu đối diện thẳng mặt cô.

Cẩm Anh hơi chột dạ vì nhìn lén cậu, cô thoáng đảo mắt: "Cậu tỉnh rồi à, tớ lấy cháo cho cậu nhé."

Nhật An vươn tay vén lọn tóc mai của Cẩm Anh ra sau vành tai. Cậu nửa say nửa tỉnh, lẩm bẩm: "Xin lỗi, khuya rồi mà còn làm phiền em."

Đối phương sững người, mở to mắt. Bọn họ học năm bốn đại học rồi, cũng không còn trẻ nữa. Cẩm Anh khôi phục trạng thái bình thường, hơi bất ngờ vì cậu đổi cách xưng hô.



"Hình như 'anh' sinh sau 'em' một tháng thì phải?"

Nhật An cong khoé môi, không hề để ý lời nói của Cẩm Anh, rướn người hôn nhẹ vào má cô. Chỉ là cái thơm nhẹ cũng đủ làm cô đỏ mặt.

"Tớ lấy cháo cho cậu đây." Nói rồi cô chạy nhanh xuống bếp.

Sau khi ăn cháo gần như Nhật An đã tỉnh hẳn, cậu đi tắm để tránh ám mùi rượu khắp nhà. Xong xuôi cậu nằm trên giường xoa hai bên thái dương, đầu vẫn còn hơi nhức.

Điện thoại hiện dòng tin nhắn với các kí tự lạ, Nhật An cầm máy lên xem. Cậu cũng dùng kí tự lạ nhắn lại cho người kia. Giải quyết mọi việc, Nhật An ném điện thoại sang bên cạnh, mắt nhìn trần nhà. Lại thêm một đêm mất ngủ.

Hôm sau Nhật An thức giấc đã thấy Cẩm Anh làm đồ ăn sáng. Cô bận rộn bê thức ăn ra bàn. Nhật An đút cô miếng sandwich: "Em cắn miếng đi."

Cẩm Anh ngượng ngùng cắn miếng nhỏ, cô cứ tưởng tối qua nói gì cậu quên hết rồi.

"Nay anh ở công ty, trưa không về đâu."

Cô đưa anh hộp cơm: "Thế trưa anh nhớ hâm nóng lại đồ nhé."

Nhật An nhận lấy, cất trong túi. Anh bước ra cửa được vài bước sau đó quay lại. Cẩm Anh thấy lạ: "Anh quên gì à?"

"Ừm, thứ này rất quan trọng."

Anh chọc vào má mình một cái. Cẩm Anh hiểu ý tiến gần hôn nhẹ vào má anh. Bấy giờ Nhật An mới hài lòng rời đi. Tới công ty người nào đó lập tức bị vây quanh bởi hai con người tọc mạch.

Minh Đức lượn quanh Nhật An vài vòng: "Tao không ngờ mày lại thiếu đứng đắn như thế."

Nhật An còn ngơ ngác thì Gia Bảo tiếp lời: "Nói, mày với Cẩm Anh sống chung từ khi nào?"



Anh thản nhiên đặt túi trên bàn làm việc: "Tao không phải biến thái, đều là người trưởng thành cả, ở cùng nhau thì có gì sai."

Minh Đức vuốt cằm: "Thế sao mày không rủ tao sống chung, tiền thuê nhà đắt như ma, mỗi tháng tao đều sống trong tình trạng rỗng túi."

Vừa nói vừa vỗ ngực: "Yên tâm tao trưởng thành lắm."

Lần này cả Nhật An lẫn Gia Bảo chẳng ai thèm nói chuyện với anh ta. Rỗng túi một phần là do Minh Đức tiêu xài hoang phí. Nhật An định vay thêm bố nhưng ông Trọng nói cho anh rằng Ngô Ân Vũ theo dõi ông chặt chẽ, lợi nhuận hầu như về túi ông ta, cộng thêm việc chăm sóc bà Hoa nên giờ ông cũng không mấy dư giả. Anh đau đầu nghĩ phương án tiếp theo, chẳng lẽ cứ phải uống rượu công cốc như vậy?

Cẩm Anh không hiểu tại sao gần đây Nhật An lại đóng đô ở công ty nữa rồi. Khi cô hỏi anh luôn lảng tránh không muốn nói.

Mỗi tối Minh Đức và Gia Bảo đều phải vác Nhật An say bí tỉ về công ty. Nói đúng hơn là nơi trú ẩn thiếu thốn đủ thứ mà bọn họ đang xây dở. Anh bảo không muốn Cẩm Anh lo lắng nên không về nhà. Hai người kia thì nghĩ nếu cứ giấu nhẹm đi thì cô càng lo hơn ấy chứ.

Cẩm Anh đem chuyện này kể với đám bạn. Thu Hà vỗ đùi cái bốp: "Đấy tớ đã bảo mà, Cẩm Anh của chúng ta xinh đẹp tốt bụng như vậy, việc gì cứ phải cắm đầu vào một tên Bách Khoa."

Cô khuấy ly cà phê, nhấp một ngụm: "Nhỡ anh ấy bận thật?"

"Tớ thấy chẳng cặp nào như hai cậu đâu, bận gì có lần mấy tháng mới gặp nhau?"

Nỗi nghi hoặc cứ lớn dần trong lòng Cẩm Anh. Cuối cùng một hôm Nhật An cũng chịu về nhà, anh ôm cô thật chặt, dường như có nhiều điều muốn nói.

"Em có muốn cùng anh đánh cược một ván không?"

Cô ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt. Anh lại gầy đi rồi, râu còn chưa kịp cạo. Luôn luôn là vậy, chỉ mình cô mới có thể chứng kiến bộ dạng thảm nhất của anh.

"Anh kêu gọi đầu tư năm lần bảy lượt đều không thành công, vì vậy anh quyết định vay ngân hàng."



Cẩm Anh đan ngón tay mình vào ngón tay Nhật An: "Nếu không trả được nợ thì em sẽ nuôi anh. Em đi làm thêm ở văn phòng luật cũng kiếm chác kha khá."

"Nhưng em thực sự không thích cách anh tự đối mặt với mọi vấn đề mà không nói cho em."

Nhật An hôn lên trán cô: "Không phải..."

Ngay lập tức anh bị ngắt lời: "Em biết anh lo em suy nghĩ nhiều, nhưng nói ra sẽ dễ giải quyết hơn đúng không? Em còn tưởng anh không đủ tin tưởng em."

Giọng cô có chút tủi thân.

"Anh xin lỗi."

Nhật An luồn tay qua từng lọn tóc mềm mại của Cẩm Anh, mùi đào quen thuộc quanh quẩn bên chóp mũi: "Vậy nên đánh cược với anh một ván, nhé?"

Cô khẽ gật đầu.