Những câu nói khó nghe kia, từng chữ từng chữ đều như những chiếc kim đâm thẳng và tim Tô Ánh Nguyệt.
Cô nắm chặt túi đồ ăn trong tay.
Bị mấy người con gái này xô đẩy, cô không thể nhìn rõ con đường phía trước, cũng không biết rốt cuộc Tần Mộ Ngôn có tới hay không.
Anh sẽ nhìn thấy có chứ?
Nghĩ tới Tần Mộ Ngôn…
Cô hít thật sâu, từ bỏ ý định chạy thoát khỏi đám người này, tầm mắt cô tiếp tục dừng ở con đường trước cổng chợ.
Đã mười phút trôi qua kể từ lúc Tần Tinh Thiên gọi điện thoại cho cô.
Theo lý thuyết thì Tần Mộ Ngôn có lẽ đã tới nơi rồi.
Có lẽ giây tiếp theo anh sẽ tới.
Có lẽ anh đã tới rồi.
Ôm suy nghĩ như vậy, cô khó khăn bước tới phía trước trong sự bao vây của đám người kia.
Nhưng những người hâm mộ điên cuồng kia sao có thể bỏ qua cho cô dễ dàng?
Họ nói chuyện càng ngày càng quá đáng, lời lẽ cũng ngày càng sắc bén.
Thậm chí, có người bắt đầu ném đồ đạc lên người Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cố nén giận, trong lòng thầm suy nghĩ.
Năm phút đồng hồ.
Nếu trong vòng năm phút mà Tần Mộ Ngôn vẫn chưa tới thì cô sẽ không chờ nữa!
Hơn nữa, cô sẽ vứt con cá này đi!
Thời gian từng phút trôi qua.
Vào đúng phút cuối cùng trong khoảng thời gian năm phút mà Tô Ánh Nguyệt tự đặt ra cho mình, một chiếc Maserati màu đen dừng lại bên đường.
Bạch Tuấn Kiên dẫn theo mấy tên vệ sĩ nhanh chóng tách đám người ra, khống chế mấy người con gái điên cuồng kia.
Một người đàn ông cao lớn sải bước tới đây, ôm trọn Tô Ánh Nguyệt vào lòng: “Em không sao chứ?”
Hơi thở quen thuộc trên người anh làm Tô Ảnh Nguyệt cảm thấy rất an tâm.
Cô tựa vào ngực anh, giọng nói buồn bực: “Anh mà còn không tới là em sẽ có sao rồi”
“Xin lỗi em, đi đường chậm trễ”
Tần Mộ Ngôn khẽ thở dài, khoác vai cô, đưa cô lên xe.
“Boss, những người này phải giải quyết thế nào?”
“Đánh cho họ một trận rồi báo cảnh sát.
”
Bạch Tuấn Kiên có chút khó xử: “Nhưng bọn họ đều là phụ nữ.
.
”
Người đàn ông kia nhìn Bạch Tuấn Kiên đầy lạnh lùng: “Kẻ bắt nạt bà xã của tôi còn phải phân chia nam nữ mà đối xử à?”
Bạch Tuấn Kiên: “.
”
“Tôi hiểu rồi”
“Này!”
Trong đám người hâm mộ bên kia, có người nghe thấy cuộc đối thoại này thì vô cùng giận dữ, bất bình: “Bắt nạt phụ nữ thì có gì giỏi giang chứ!”
Tần Mộ Ngôn quay đầu, cũng lười nhìn cô ta.
Cô gái hâm mộ Vương Khải kia cắn răng: “Tô Ánh Nguyệt! Cô đừng tưởng thế này là tôi sẽ sợ cô!”
“Tôi làm tất cả mọi chuyện đều là vì Vương Khải!”
“Chỉ cần Vương Khải không sao, thì cô có đối xử với tôi như thế nào cũng không thể tổn thương tôi!”
Nghe thấy những lời cô ta nói, Tân Mộ Ngôn thờ ơ nhíu mày: “Thế sao?”
Người đàn ông ấy quay đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy lạnh lùng nhìn cô ta: “Vậy thì tôi sẽ động tới Vương Khải”
Nói xong, chiếc xe Maserati màu đen nghênh ngang rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của cô gái hâm mộ kia.
Bạch Tuấn Kiện bất đắc dĩ thở dài, anh ta quay đầu nhìn cô gái kia: “Cô có thù gì với thần tượng của cô phải không?”
Cậu chủ nhà anh ta là người có thù tất báo đấy.
Cậu chủ đã rất khó chịu về chuyện Vương Khải ngồi cạnh mợ chủ ở lễ trao giải lúc trước rồi.
Hôm nay…
Anh ta âm thầm rùng mình.
Vương Khải, anh vẫn nên tự mình cầu phúc thì hơn…
“Chuyện đó”
Trên ghế sau của chiếc Maserati đang phi như bay, Tô Ánh Nguyệt do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Anh sẽ không thật sự đối phó với Vương Khải chứ?”
“Vừa rồi chỉ là người hâm mộ của anh ta mà thôi, không phải ý của anh ta, không liên quan gì đến anh ta…”
Vì người hâm mộ Vương Khải mà giận cá chém thớt sang Vương Khải, Tô Ánh Nguyệt cứ có cảm giác không ổn lắm.
“Lúc này rồi mà em còn nói đỡ cho anh ta hả?”
Người đàn ông kia nâng cằm, cẩn thận kiểm tra mặt cô: “Trong lòng em, anh ta quan trọng tới mức em có bị thương cũng không sao à?