Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 170





“Cậu nói xem, Tô Ánh Nguyệt có phải rất ti tiện không?”
“Tuy rằng nói như vậy không được hay cho lắm, nhưng tôi vẫn phải nói, những thứ người ti tiện thì chính là tỉ tiện từ trong máu thịt xương cốt rồi!”
“Cô ta giống hết với tên người cha nát rượu kia của cô ta, chỉ cần có tiền thì đến mặt mũi cũng không cần!”
“Nào giống với Huyền Anh nhà chúng tôi.

Tần Mộ Ngôn liếc mắt: “Gần sáu tỷ kia đối với tập đoàn nhà họ Tô mà nói, thật sự chẳng phải là con số lớn lao gì nhỉ?”
“Đương nhiên rồi!”
“Tập đoàn nhà họ Tô chúng tôi mặc dù không thể so sánh được với tập đoàn nhà họ Tần, nhưng ít nhất cũng là doanh nghiệp gia tộc có tài sản qua hàng tỷ…”
Tần Mộ Ngôn đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn của anh mang đến cho Tô Tuấn Thành một loại áp bức vô hình.

Người đàn ông trầm mặc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt: “Cho nên, năm đó Tô Ánh Nguyệt gặp phải khó khăn, nhà họ Tô cũng không hề đưa tay giúp đỡ cô ấy!”

“E là sáu tỷ kia đối với nhà họ Tô mà nói chỉ là chuyện tùy tiện mở lời một câu thôi, các người cũng không giúp cô ấy, cuối cùng tự bản thân cô ấy lựa chọn dùng cách của mình để nỗ lực kiếm tiền thì các người lại còn muốn chụp những tấm ảnh này, còn lưu lại để sau này làm nhục cô ấy, đúng không?”
Không khí trong phòng sách nháy mắt đông cứng lại.

Sắc mặt Tô Tuấn Thành tái nhợt nhìn Tần Mộ Ngôn.

Ông ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị khi thể bức người mạnh mẽ của người đàn ông trước mặt đè áp xuống đến một câu cũng không nói ra được.

“Không nói gì là ngầm thừa nhận rồi phải không?”
Tần Mộ Ngôn cong môi lên trào phúng nói tiếp: “Trước đây tôi chỉ cảm thấy cô ấy với các người quan hệ không được tốt, nhưng lại không ngờ tới, những ngày tháng cô ấy ở nhà họ Tô lại sống như thế này.


“Sau này, mong ông không cần dùng thân phận là cha nuôi của Tô Ánh Nguyệt nữa, những thứ cô ấy nợ ông, hẳn là đã trả hết từ lâu rồi.


“Cũng không cần nói với người ngoài ông là bố vợ của tôi, bố vợ chân chính của tôi nên là người ở khu nhà ổ chuột kia.

” Nói xong, người đàn ông nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Lúc đi tới trước cửa, anh chợt nghĩ ra điều gì liền quay đầu lại, lạnh lùng liếc sang Tô Tuấn Thành một cái: “Về sau nếu như có tin tức liên quan đến sống chết của Tô Ánh Nguyệt truyền ra, tôi sẽ tính hết lên đầu ông đấy.


“Tốt nhất là nhà họ Tô học cách nuốt hết chuyện này vào trong bụng đi.



Dứt lời, “rầm” một tiếng, cửa phòng sách bị đóng lại.

Tô Tuấn Thành vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, nhìn theo cánh cửa bị đóng chặt kia, cả người ông ta trong nháy mắt trở nên hoảng hốt.

Tại sao lại…
Người có thân phận như Tân Mộ Ngôn thế này, đáng lẽ nên rất để ý việc Tô Anh Nguyệt đã từng sinh con chứ!
Tại sao anh ta lại bảo vệ Tô Ánh Nguyệt như vậy…
“Bạch Tuấn Kiên.


Từ nhà họ Tô đi ra, Tần Mộ Ngôn không nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng không thấy Tô Huyền Anh.

“Cậu chủ.


Bạch Tuấn Kiên nhìn sang ngõ nhỏ ở bên kia nói: “Mợ chủ và cô Tô Huyền Anh đi vào trong ngõ nhỏ bên kia, dường như là đã đánh cô Tô Huyền Anh một trận.

.


“Tôi không tiện qua đó để xem xét, cho nên cứ đứng đây chờ sẵn.


Tần Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, nghiêng tại lắng nghe còn có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ bên trong ngõ nhỏ kia.

“Bọn họ vào đó bao lâu rồi?”.

“Đã hai mươi phút rồi.


Hai mươi phút…
Tần Mộ Ngôn nhấc chân đi qua đó: “Đi xem xem.


Hai mươi phú, sẽ không đánh cô ta tàn phế luôn đó chứ?
Nhưng đợi đến khi anh bước đến ngõ nhỏ mới phát hiện, bên trong ngõ nhỏ tối tăm kia chỉ có một mình Tô Huyền Anh đang nằm trên nền đất thở thoi thóp.

“Cứu tôi với…”
Tần Mộ Ngôn nhìn từ trên cao xuống: “Tô Ánh Nguyệt đâu?”
“Chị ta đi rồi…
Tô Huyền Anh nhìn anh rồi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Tô Ánh Nguyệt, chị ta cảm thấy chính mình dơ bẩn, sợ sau khi những chuyện kia bị anh biết được thì anh sẽ tức giận, cho nên chị ta rời đi rồi…”