Đôi mắt đen láy của anh mang theo sự độc đoán ngang ngược nhất quán.
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh, trong lòng có chút chột dạ, cô mím môi: “Em chỉ cảm thấy, người có thân phận như anh.
”
Thật ra có lẽ nên để ý.
Bàn tay đang nâng cằm cô của Tân Mộ Ngôn tăng thêm lực làm Tô Ánh Nguyệt đau tới nhăn mày.
“Quan hệ giữa hai vợ chồng là bình đẳng”
“Nếu như anh nên ghét bỏ quá khứ của em, vậy thì em cũng nên ghét bỏ quá khứ của anh, như thế mới công bằng”
“Nếu muốn có hiện tại của một người mà lại đi truy cứu quá khứ của người đó, vậy thì con người sống cũng mệt mỏi quá rồi.
”
Tô Ánh Nguyệt ngẩn người nhìn anh.
Cô thề, đây là lời nói dịu dàng nhất mà cô từng nghe được từ anh.
Ngón tay Tần Mộ Ngôn khẽ vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, anh ngang ngược tuyên bố.
“Quá khứ của em, anh không để ý, cũng không muốn quan tâm.
”
“Nhưng tương lai của em, chỉ có thể có một mình anh.
”
Trái tim cô chớp mắt như ngừng đập khi giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Sau cảm giác ngừng đập ấy là nỗi xúc động ngập tràn.
Cô gần như vô thức nằm lấy tay anh: “Cảm ơn anh.
“
“Còn nói cám ơn với anh, hửm?”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, ửng hồng còn vương nước mắt, anh bất lực cười cười, đưa tay ôm trọn cô vào lòng.
“Anh đã xóa hết những bức ảnh và video của nhà họ Tô kia rồi.
”
Anh ôm lấy cô, cảm nhận cơ thể ấm áp của cô “Sau này sẽ không còn ai dùng những chuyện này để de dọa em nữa.
”
“Hoặc là nói, dù cho có người đe dọa em, em cũng không cần phải sợ.
”
“Bởi vì chỉ cần anh không để ý thì không có ai có thể tổn thương em.
”
Tô Ánh Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, giọng nói nghẹn ngào: “Ừm.
”
Bầu không khí trong phòng bệnh vừa mờ ám lại vừa ấm áp.
Tần Mộ Ngôn ôm cơ thể mềm mại của cô, buồn bực nói: “Thật ra anh vẫn hơi để ý.
”
Thân thể Tô Ánh Nguyệt cứng đờ, vội vàng muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng mới vừa giãy dụa, cô lại bị anh ghì chặt lại.
Anh ôm cô, tiếp tục lên tiếng: “Anh vốn muốn on de em sinh một đứa con cho anh.
”
“Nhưng hiện giờ anh đã đổi ý rồi.
”
“Anh đã bị tổn thương vì chuyện lần này, vì thế một đứa không đủ để thỏa mãn anh.
”
Tô Ánh Nguyệt: “
Đây là dậu đổ bìm leo phải không?
Cô mím môi, nếu đã không thể thoát khỏi xiêng xích của anh, vậy thì cô cứ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh: “Nhưng anh đã có Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên rồi, nếu sinh thêm nhiều như thế.
”
“Anh thích náo nhiệt…”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
“Nếu anh thích náo nhiệt, sau này khi tôi quay phim cũng sẽ dẫn anh đi theo, ở đoàn làm phim nhiều người lắm.
”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô: “Đồ ngốc này, em còn học được cách nói lảng sang chuyện khác rồi đấy?”
Tô Ánh Nguyệt bị anh cốc đầu, cảm thấy đau, tủi thân bĩu mỗi: “Là tự anh nói thích náo nhiệt…”
Đôi môi anh đào của cô khẽ mỉm lại, hình ảnh này thật sự rất chọc người.
Ảnh mắt Tần Mộ Ngôn hơi tối lại.
Giây tiếp theo, anh nằm chặt cám cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn đến bất ngờ, Tô Ánh Nguyệt hai mắt mở to.
Một lát sau, cô bị tình cảm dịu dàng của anh làm tan chảy, cả người đắm chìm vào nụ hôn dài miên man này.
Mãi đến khi…
“Bác sĩ Bạch, anh đứng ở cửa phòng bệnh làm gì thế?”
Ngoài cửa, cô ý tả nhỏ mới tới kinh ngạc nhìn Bạch Hạo Nam đang ghé sát vào cửa hệt như một con bạch tuộc “Đã mười giờ tối rồi, anh còn chưa tan làm à?”
Theo tiếng nói của cô ý tá nhỏ kia, hai người đang dây dưa trong phòng bệnh chợt dừng lại.
Bạch Hạo Nam đứng thẳng người dậy, vẻ mặt không vui, trợn mắt nhìn cô y tá kia: “Cô quan tâm tôi tan làm hay chưa làm gì, cô là mẹ tôi à?”
Cô ý tá nhỏ kia chẳng hiểu sao lại tự nhiên bị mắng một trận, tủi thân mím môi, xoay người rời đi.
Cô ý tá kia vừa rời đi, cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Tần Mộ Ngôn giận tím mặt đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Nam: “Tôi còn không biết, hóa ra anh lại thích nghe lén như thế.
”
“Khụ khụ…”