“Anh đã chọn bộ quần áo đó cho em!”
“Mặt nạ cũng là anh chọn cho em.
Quần áo cũng là anh chọn cho eml”
“Tất cả các thứ đó đều là anh chọn cho em! Hai người chúng ta rõ ràng là hùa nhau làm bậy, vậy mà anh nói em biến thái!”
Tân Tỉnh Vân trợn tròn mắt.
“Hùa nhau làm bậy?”
Một giây sau, cậu bé trực tiếp ném một quyển từ điển dày trên kệ sách vào lòng Tân Tinh Thiên: “Trong vòng một tuần phải xem xong quyển này cho anh”
Tần Tinh Thiên đau khố: “Tại sao?”
“Bởi vì em không có văn hóa.”
Tân Tinh Thiên bĩu môi phản bác mạnh mẽ: “Em chỉ mới năm tuổi!”
“Một đứa trẻ năm tuổi không có văn hóa đâu có saol”
Tân Tinh Vân trừng mắt nhìn Tân Tinh Thiên một cái, không tiếp tục để ý tới cậu bé nữa mà là nằm trở lại giường nhỏ nhìn trần nhà ngẩn người Không hiểu làm sao trước mắt luôn hiện ra hình ảnh cậu bé vừa mới xuất hiện trong máy tính.
Cuối cùng cũng gặp được đối thủ.
Khóe môi cậu bé nhếch lên nụ cười hứng thú, trong khoảng thời gian này ngoại trừ Tô Ánh Nguyệt ra đây là người thứ hai khiến cậu bé cảm thấy thú vị Cậu nhóc kia miệng không phục cậu bé, vậy cậu bé liền dùng thực lực nghiền ép cậu ta thẳng đến khi cậu ta tâm phục khẩu phục, bắt cậu ta gọi thầy mới thôi!
“Huhuhul”
Trong biệt thự Vân Thủy, Tinh Nguyên ngồi trên sô pha khóc đến mức xé ruột xé gan.
Kỷ Thanh Nam đau đầu xoa xoa cái đầu nhỏ bé của cô bé: “Tinh Nguyên, lại làm sao vậy?”
“Cháu thua rồi!”
“Cháu không hạnh phúc!”
“Chú Kỷ, mấy giáo viên hacker mà chú tìm cho cháu không lợi hại chút nào!”
“Tất cả họ đều nói rằng cháu là một thiên tài, nhưng hôm nay cháu đã bị thua bởi người khác!”
“Cháu còn suýt chút nữa thì bị họ nhìn thấy mặt!”
Cô bé khóc như mưa: “Cháu rất buồn!
“Cháu không phải là một thiên tài tuyệt vời!”
Kỷ Thanh Nam bất đắc dĩ thở dài: “Vậy chú Kỷ lại tìm mấy tên hack khác làm giáo viên cho cháu nhé?”
“Nhưng mấy người lần trước chú tìm đã là cấp cao ni Cô bé càng nói càng bưồn: “Hôm nay cháu thật sự bị thất bại, làm gì cũng bị người khác phá!”
“Hacker của cô Tô sao lại lợi hại như vậy chứ huhuhu.”
Kỷ Thanh Nam nhíu mày: “Cháu nói, hôm nay người đánh bại cháu là người của Tô Ánh Nguyệt?”
“Vâng ạ!”
Tinh Nguyên khóc nức nở: “Đó là người đã xử lý tin nhắn trực tuyến cho cô ấy vào buổi chiều”
Trong mắt Kỷ Thanh Nam hiện lên một tia ánh sáng phức tạp, sau đó anh ta nhếch môi cười: “Đừng khóc, mấy ngày nữa chú Kỷ tìm cho cháu một thầy giáo tốt hơn.”
“Thật sao?”
Tinh Nguyên lau nước mắt, khóc nức nở hỏi.
Ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt ở nhà xem kịch bản để chuẩn bị cho buổi quay phim “Tử Thành” một tuần sau đó.
Vào buổi tối, tổng đạo diễn của đoàn làm phim “Tóc trắng như tuyết” gọi điện thoại cho cô, nói muốn tổ chức bù bữa tiệc ngày hôm qua không tổ chức được.
Hơn nữa vừa vặn hôm nay là ngày đóng máy của Lạc Hân, đem hai người các cô đặt chung một chỗ sẽ rất náo nhiệt.
Tô Ánh Nguyệt không có lý do gì để từ chối Buổi tối, sau khi cô chuẩn bị bữa tối cho Tân Tinh Thiên và Tần Tinh Vân xong, cô thu dọn một chút sau đó ra cửa.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn Xuân Mãn.
Tô Ánh Nguyệt đến cửa khách sạn Xuân Mãn, ngay khi xuống xe liền gặp được Tô Huyền Anh đang cùng mấy người phụ nữ khác từ trên xe xuống chuẩn bị vào khách sạn.
Trong đám người phụ nữ đi cùng Tô Huyền Anh, Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy rõ bóng dáng Diệp Thiên Văn.
Làm sao bọn họ lại biết nhau?
Khi Tô Ánh Nguyệt nhìn Diệp Thiên Văn, Diệp Thiên Văn cũng chú ý tới cô.
Cô ta nhàn nhạt nhếch môi cười, giơ tay lên nhỉ chào hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Đã lâu không gặp.”
Diệp Thiên Văn mở miệng, sự chú ý của Tô Huyền Anh ở một bên trong nháy mắt bị thu hút tới.
Cô ta quay đầu nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, trên mặt lập tức tình dâng lên một tia lạnh lùng: “Cô Dịệp đừng để ý đến cô ta, cô ta không phải là thứ tốt lành gì đâu!”.