Ngồi xuống bàn ăn, chân mày của người đàn ông hơi nhíu lại, lạnh giọng hỏi.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu: “Ừm.
” Đôi mắt không hài lòng của người đàn ông đảo quanh người cô từ trên xuống dưới một vòng.
“Tay không đau hả?”
“Bả vai không đau nữa hả?” Tô Ánh Nguyệt hơi chột dạ sau khi thấy lời nói và ánh mắt của anh: “Không đau lắm.
” Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua hai đứa bé đang ngồi bên bàn ăn dùng cơm: “Không thể ăn cơm do người giúp việc trong nhà làm hả?” Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên đồng thời giật mình, liếc nhau một cái.
“Bố” Đôi mắt ngẩn nước long lanh của Tần Tinh Thiên mở to: “Bố đang… Đau lòng vì mẹ bị thương vẫn làm bữa sáng sao?” Lời nói của cậu nhóc khiến cơ thể của Tân Mộ Ngôn hơi khựng lại.
Một lát sau, anh xoay người đi ra ngoài “Chờ một chút.
” Sau lưng anh, Tần Tinh Vân đặt bát đĩa xuống, nói: “Mẹ bị thương.
”
“Nên đưa mẹ đi làm.
” Tần Mộ Ngôn khẽ nhíu mày.
Tần Tinh Vân rất ít khi đưa ra yêu cầu với anh, đương nhiên anh sẽ không từ chối.
Người đàn ông quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi.
”
“Không cần làm phiền anh đâu.
” Tô Ánh Nguyệt vội vàng khoát tay: “Không tiện đường, tôi ngồi xe buýt đến trường quay cũng được mà.
” Tần Tinh Vân bưng cốc sữa bò, uống một ngụm, buồn bã nói: “Mẹ, có phải mẹ ghét bố của con không?” Tô Ánh Nguyệt vội vàng lắc đầu: “Không phải, chỉ là… Mẹ không muốn quá rêu rao.
”
“Ra là vậy à” Tần Tinh Thiên quay đầu nhìn thoáng qua quản gia ở đằng xa: “Ông quản gia, đến hầm để xe, tìm một chiếc xe rẻ nhất, kém nhất để bố đưa mẹ đi làm!” Tô Ánh Nguyệt: “…” Tần Mộ Ngôn: “…” Mười phút sau.
Tô Ánh Nguyệt giật mình nhìn chiếc BMW đậu trước cửa biệt thự.
Quản gia lau mồ hôi trên đầu: “Cậu Ba, mợ chủ, đây thật sự là chiếc xe tồi nhất trong nhà chúng ta.
” Tần Mộ Ngôn không có ý kiến gì, mở cửa xe, bước lên.
Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể lên xe theo anh.
Bầu không khí trong xe có chút ngột ngạt.
Người đàn ông lạnh lùng cao quý cầm vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước: “Muốn làm nhân vật nữ chính không?” Tô Ánh Nguyệt suýt chút nữa làm rơi điện thoại di động.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh: “Nhân vật nữ chính gì cơ?”
“Em chăm chỉ làm một diễn viên đóng thế như thế này là bởi vì không có cơ hội trở thành diễn viên chính thức đúng không?” Tần Mộ Ngôn hờ hững mở miệng: “Tôi có thể giúp em trở thành nhân vật nữ chính.
”
“Muốn làm diễn viên, tôi thừa sức giúp em trở nên nổi tiếng.
” Nếu cô không muốn từ chức, vậy anh sẽ giúp cô một bước lên mây.
Chuyện này đối với anh mà nói không hề khó khăn chút nào.
Tô Ánh Nguyệt khiếp sợ nói không ra lời.
Một lúc lâu sau, cô mới tìm được giọng nói của mình: “Chắc hẳn là… Anh hiểu lầm rồi.
”
“Tôi không muốn làm nhân vật chính, cũng chưa từng nghĩ tới việc trở thành diễn viên chính thức”
“Được làm diễn viên đóng thế như hiện giờ, tôi rất vui vẻ!” Hàng lông mày màu đen như mực của người đàn ông nhăn lại: “Loại công việc này mà vui vẻ à?” Anh chỉ thấy được những vết thương và sự vất vả của cô.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, cười: “Anh không hiểu đâu.
” Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ tới việc trở thành một diễn viên, muốn làm nhân vật nữ chính xinh đẹp nhất dưới ống kính.
Tuy nhiên, những năm gần đây nhìn Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm dùng đủ mọi cách để leo từng bước, cô cũng trở nên e ngại đối với ngành giải trí Cô là một người đã từng mang thai hộ, là người đã từng sinh ra một cái thai chết.
Bất kể khi nào, chỉ cần người nào đó tìm ra được lịch sử đen tối này của cô cũng có thể đẩy cô rơi xuống vực sâu.
Thay vì phải lo lắng hãi hùng và phải chịu đựng sự ác độc mà đáng lẽ không nên nhận, thà rằng cô tiếp tục làm một diễn viên đóng thể đơn giản thì hơn.
Có thể kiếm tiền, không có phiền não.
Không mất nhiều thời gian, chiếc xe BMW đi đến cửa trường quay.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt đã rất cẩn thận nhưng đồng nghiệp mắt sắc vẫn nhận ra dáng người của cô.
“Ánh Nguyệt, trèo được lên người nào giàu có rồi à?” Đồng nghiệp trêu chọc cô.
“Đâu có.
” Tô Ánh Nguyệt vừa thay trang phục vừa bất đắc dĩ cười: “Người ta chỉ tốt bụng đưa tôi đi một đoạn đường thôi.
”
“Tô Ánh Nguyệt, đạo diễn tìm cô!” Vẫn chưa thay xong trang phục, từ đằng xa đã vang lên giọng nói của trợ lý sản xuất.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, đi theo trợ lý sản xuất đến trước mặt đạo diễn.
“Cô đừng làm nữa.
” Đạo diễn nhíu mày, liếc nhìn cô một cái: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô không thể tiếp tục làm thế thân võ thuật được nữa.
”