Tô Ánh Nguyệt tâm tình phức tạp đi ra khỏi bệnh viện.
Cô mở cửa xe ra rồi lên xe.
Người đàn ông ở ghế sau đang tiến hành hội nghị bảng video.
Thấy Tô Ánh Nguyệt đi vào, anh lập tức kết thúc hội nghị: ‘Bạch Hạo Nam đã nói với anh.”
“Khi em còn đang làm kiểm tra xem bệnh, anh và Tân Nam Phong có trò chuyện một lát”
“Cậu là mở công ty quản lý, ở phương diện ngành giải trí này, cậu ta thật sự là chuyên nghiệp hơn so với anh.”
Người đàn ông kéo Tô Ánh Nguyệt vào trong ngực, thở dài nặng nề: “Mặc dù anh không phải rất thích phần nghề nghiệp này của em, nhưng mà tất nhiên đây là lựa chọn của em, anh chắc chẩn sẽ ủng hộ em “Nam Phong nói, cho dù như thế nào đi nữa, nếu như những tấm hình này bị truyền ra ngoài sẽ tạo thành ảnh hưởng rất không tốt đối với bản thân em.”
“Cho nên anh nghĩ rãng, vì không để ảnh hưởng đến sự nghiệp sau này và hình tượng cá nhân của em, chúng ta có thế thỏa hiệp chuyện này”
Dứt lời, anh giơ tay nâng lên cảm của Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt không thấy đáy kia yên lặng nhìn xem cô: “Em phải tin rằng, muốn thần không hay quỷ không biết đối phó với Tô Huyền Anh, chồng của em vẫn có thể dễ dàng làm được”
Tô Ánh Nguyệt cẳn môi.
Cho nên.
“Nếu như cuối cùng vẫn là phải rút đơn kiện, lật lại lời khai mà nói, thế hôm nay mình làm phần kiểm tra bệnh tâm thần này chẳng phải là không dùng được hay sao?”
“Không được”
Cô hít sâu rồi thở ra một hơi, ngước mắt nhìn xem khuôn mặt của Tân Mộ Ngôn: “Nhưng mà em không muốn hủy bỏ.”
ngoài: Tô Ánh Nguyệt im lặng rất lâu.
Hơn nửa ngày, cô ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt trong sáng viết đây sự nghiêm túc và cố chấp kia: “Em không hối hận”
*Ngốc quá”
Người đàn ông chỉ đành thở dài, kéo cô vào trong ngực.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, âm thành buồn bã nói: “Rất xin lỗi.”
Tân Mộ Ngôn vặn lông mày: “Rất xin lỗi?”
“Vâng”
Tô Ánh Nguyệt thở dài: “Thời điểm gả cho anh, em không nghĩ tới em sẽ mang đến nhiều phiền phức lớn cho anh như vậy…”
Chuyện xảy ra gần đây, từ Trình Hiếu Quân và Hướng Kim Tâm, đến bây giờ Tô Huyền Anh và Tô Tuấn Thành, chuyện nào thì cũng là do cô mang đến phiền phức thêm cho anh.
Nhưng mà lúc đầu, anh cưới cô về nhà là muốn cô chăm sóc Tỉnh ‘Vân và Tinh Thiên cho thật tốt.
Kết quả bây giờ đã biến thành ba bố con bọn họ chăm sóc người phiền toái là cô.
Mặc dù anh không nói ra.
Nhưng mà cô không thể xem chuyện anh trả giá và quan tâm là chuyện đương nhiên.
“Coi anh thành cái gì?”
Âm thanh trầm thấp xen lẫn mấy phần ý cười của người đàn ông truyền từ trên đỉnh đầu đến.
Tân Mộ Ngôn đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng noãn của cô: “Người một nhà còn nói xin lỗi làm gì, nói phiền phức cái gì?”.