“Xin lỗi”
Tô Ánh Nguyệt cười cười với Dương Thanh Tuyết, quay đầu nhận điện thoại.
Điện thoại là do Lạc Vân Trạch gọi đến.
“Cảm ơn cô, chuyện làm rất hoàn mỹ”
“Ở ác gặp ác.”
Rõ ràng cậu ta đã biết chuyện Tô Huyền Anh phải vào bệnh viện tâm thần.
“Với tôi mà cảm ơn cái gì”
Tô Ánh Nguyệt thở dài một hơi: “Chuyện tôi có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi.”
Thật ra buổi tối hôm Lạc Hân xảy ra chuyện, nếu cô cẩn thận hơn một chút thì có lẽ tất cả sẽ không biến thành như thế này.
Bây giờ Tô Huyền Anh phải vào bệnh viện tâm thần không ra được, Diệp Thiên Văn trốn ở nước ngoài không dám về.
Đây rõ ràng không phải kết cục tốt nhất.
Nhưng cô đã cố hết sức.
“Chúng tôi phải đi.”
Lạc Vân Trạch thở dài: “Ba giờ chiều, trạm xe lửa, cô có muốn đến tiên chúng tôi không?”
“Ở thành phố Dung Hưng chúng tôi cũng không có bạn bè khác”
“Tuy Tân Nam Phong muốn đến tiễn nhưng bố tôi không muốn nhìn thấy anh ta.”
Tô Ánh Nguyệt nhìn thoáng qua thời gian, cách ba giờ chiều còn có ba tiếng.
“Tôi tiễn mọi người.”
Cô hít sâu một hơi: “Gửi cho tôi địa chỉ.”
“Thôi.”
Đầu bên kia điện thoại, Lạc Vân Trạch im lặng trong chốc lát rồi cười: “Cô cũng phải sống cuộc sống của mình, có thể giúp người Lạc gia chúng tôi làm đến mức này thật sự chúng tôi đã rất cảm kích r “Không phải lần trước cô hỏi tôi chuyện Lục Tử Dao trộm đi thứ gì của chị tôi sao?”
“Tôi có viết cho cô một lá thư, đặt dưới lầu khách sạn chúng tôi ở lúc trước, cô đến quầy tiếp tân báo tên của tôi ra là lấy được.”
“Cô sẽ tìm được đáp án.”
Nói xong, Lạc Vân Trạch lại nói với Tô Ánh Nguyệt một ít chuyện về Lạc Hân, sau đó thì cúp máy.
Nghe xong cuộc điện thoại này bên cạnh Tô Ánh Nguyệt đã không còn bóng ai.
Những người đang vây quanh chuẩn bị chế giễu cô không biết cũng đã rời đi từ khi nào.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, duỗi người rồi đi gọi xe, chạy đến khách sạn Lạc gia ở lúc trước.
Sau khi báo tên ở quầy lễ tân, quả nhiên Tô Ánh Nguyệt lấy được lá thư Lạc Vân Trạch viết cho cô kia.
Thật ra bên trong thư cũng không có nội dung gì, chỉ có mấy bức ảnh.
Một bức ảnh là một nửa bức thư bị đốt cháy, một bức khác là lá thư nguyên vẹn không chút sứt mẻ.
Hai phong thư có nội dung giống hệt nhau.
Chỉ là lá thư bị thiêu hủy kia vừa thanh tú vừa tỉnh tế.
Chữ ký là viết tên Lạc Hân.
Còn một lá nguyên vẹn lành lặn kia, chữ viết rất cẩu thả lấy lệ, tên người ký lại là Lục Tử Dao.
Tô Ánh Nguyệt giật mình, theo bản năng nhìn thoáng qua tên người nhận thư.
Là Tân Nam Phong.
Cô nắm ảnh chụp trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.
“Bởi vì những bức thư hồi âm của chị tôi đều là viết cho Lục Tử Dao chép lại.”
Đầu bên kia, Lạc Vân Trạch nặng nề thở dài: “Cô biết Lục Tử Dao mắc bệnh nan y không?”
“Bệnh nan y của cô ta không có thuốc chữa, tuy bố mẹ tôi nuôi dưỡng cô ta nhưng thật ra không lấy ra nổi số tiền chữa bệnh cho cô ta”
“Cho nên cô ta đề ra một yêu cầu hết sức quá đáng với chị gái tôi”.