Lương Gia Hân có vẻ khó chịu.
Không phải là nói rồi sao, hoặc là Tô Ánh Nguyệt và Kỷ ảnh đế hôn nhau, hoặc là anh đẹp trai kia hôn một người khác?
Tại sao không có ai ngăn lại chứ?
Bây giờ thì xong rồi, Tô Ánh Nguyệt lại vênh váo cho coil Một diễn viên đóng thế không có lai lịch, không xuất thân ở trong lớp diễn xuất, rốt cuộc lại may mắn như vậy chứ?
“Vậy cô đi đi”
Kỷ Thanh Nam trợn mắt với cô ta rồi phớt lờ cô ta.
Lương Gia Hân bĩu môi liếc nhìn đạo diễn và thợ quay phim đang rất nghiêm túc quay phim, rốt cuộc cô ta cũng không có gan đi đến ngăn cản.
Cô ta chỉ đành dậm chân, phất cái áo rồi quay người đi.
Sau lưng cô, Dương Thanh Tuyết cất điện thoại, mỉm cười rồi chạy theo cô.
Sau khi ra khỏi phim trường, Lương Gia Hân tức giận đến mức đá vào cây liễu to bên đường.
Cô ta tức chết đi được!
Đáng lẽ nữ chính của bộ phim này là của Lương Gia Hân cô ta, kết quả là khi diễn viên sắp được xác định thì tên đạo diễn Trần trước đó vì muốn đụng Hướng Kim Tâm, nên đã đưa Hướng Kim Tâm lên vai nữ chính.
Không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có đành chịu thiệt làm nữ số hai, và tự thuyết phục bản thân rằng đây là cái giá của việc cô ta không tuân theo những quy tắc ngầm.
Hơn nữa, cũng thật tuyệt là cô ta có thể diễn chung với Kỷ ảnh đế.
Nhưng làm sao cô ta có thể nghĩ được rắng nữ chính cuối cùng không phải là Hướng Kim Tâm, mà là Tô Ánh Nguyệt, là người làm diễn viên đóng thế trong năm sáu năm!
Tại sao người phụ nữ này lại may mắn như vậy?
Ngay cả những cảnh hôn cũng không quay tốt được, chuyện không chuyên nghiệp như vậy mà cũng có một anh đẹp trai đến hôn côt Cảnh thông thường thì liếc mắt đưa tình với Kỷ Thanh Nam, đến cảnh hôn thì lại ấm áp với một anh đẹp trai khác.
Lương Gia Hân càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng thấy bực mình.
“Gia Hân, đừng đá nữa.”
Dương Thanh Tuyết đỡ lấy cô, “Chân không đau sao?”
“Không đau!”
“Cô không đau mà cây nó đau đất Dương Thanh Tuyết cười nhẹ, lấy điện thoại ra, gửi một đoạn video cho Lương Gia Hân, “Nhìn đi”
Lương Gia Hân nhướng mày liếc nhìn.
Đoạn video quay lại cảnh Tô Ánh Nguyệt và Tân Mộ Ngôn ôm hôn nhau trong trường quay.
Cả hai người họ đầu nhắm mắt lại, trên khuôn mặt lộ ra sự say sưa và hạnh phúc…
Lương Gia Hân nhìn mà chua xót, cô trực tiếp tắt máy, “Cho tôi xem cái này làm gì?”
Còn thấy cô ta chưa đủ tức giận hay sao?
“Đương nhiên là để giải tỏa cho cô rồi.”
Dương Thanh Tuyết nhìn Lương Gia Hân cười tủm tỉm, “Cô nghĩ xem.
“Mặc dù trong đoạn video có người đang quay phim, nhưng người đàn ông chỉ là đóng thế thôi.
Không ai biết anh ta là ai cả.”
“Nhưng video của tôi thì khác.”
Cô ta cố ý bật đoạn video lên và chỉ vào Kỷ Thanh Nam, người đang đứng nhìn với một vẻ trầm mặc, “Anh Kỷ là nam chính lại đứng một bên nhìn nữ chính đang hôn một người không phải là diễn viên.”
“Cô nói nếu nó được truyền ra ngoài… không phải rất thú vị sao?”
Lương Gia Hân vẫn không hiểu, “Đây là ý gì?”
Dương Thanh Tuyết trợn mắt nhìn cô ta.
Thật là ngu ngốc.
Nhưng cô ta cũng giải thích cho Lương Gia Hân một cách tận tình, "Mỗi người sẽ có một góc nhìn khác nhau"
"Người hâm mộ của anh Kỷ có thể sẽ nghĩ rằng nữ diễn viên này vì không thích anh Kỷ và quá nhiều nữ diễn viên hôn nhau nên là không muốn hôn anh Kỷ"
"Quần chúng có thể nghi ngờ rằng kỹ năng diễn xuất của nữ diễn viên này thực sự quá tệ, hoặc là cô ta quá rác rưởi nên với tới được tài diễn xuất của anh Kỷ ảnh để?"
"Hoặc là sẽ có người cho rằng cô ta phải nhờ tới người đóng thế để giúp đỡ, có thể không thích hợp với vai nữ chính..."
"Cô cảm thấy sao?" Lời nói của Dương Thanh Tuyết khiến Lương gia Hân tỉnh táo ngay lập tức.
Chính xác!
Nếu như Tô Ánh Nguyệt đã ngạo mạn đến nổi làm chuyện này tại trường quay rồi thì cô ta nên quảng bá giúp cô ra ngoài kia!
Lương Gia Hân lấy điện thoại ra và gửi video cho quản lý của cô ta, “Phá nát nhỏ Tô Ánh Nguyệt cho tôi!”.