Kim Tâm khoanh tay đứng ở cửa, dùng ánh mắt lãnh đạm quét lên miếng băng gạc che vết thương trên vai Ánh Nguyệt, “Chà chà, đã nhiều ngày trôi qua như vậy mà vết thương vẫn chưa lành sao?” Vết thương trên vai Ánh Nguyệt là do Hướng Kim Tâm đã cho người thay đạo cụ giả thành đồ thật mà ra.
Khẽ nhíu mày, Ánh Nguyệt xoay người, quay lưng lại phía Hướng Kim Tâm và bắt đầu thay trang phục, “Cô đặc biệt đến phòng phục trang này chỉ để xem vết thương của tôi đã lành hay chưa à?”
“Tất nhiên là không rồi.
” Hướng Kim Tâm vẫn khoanh tay trước ngực, khoé môi ánh lên chút mỉa mai, “Tô Ánh Nguyệt, tôi khuyên cô tốt hơn hết là sau này nên biết giữ mồm giữ miệng mình lại.
”
“Những lời nói của cô hôm nay sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiền đồ sau này của cô đâu.
” Tô Ánh Nguyệt mỉm cười.
Trong lúc cài những chiếc nút ẩn của chiếc váy, cô nhếch môi, “Hôm nay tôi đã nói gì nhỉ?”
“Ý tôi là cậu là hậu bối của tôi trong cái giới này.
” Nghe thế, cô quay lại nhìn nét mặt lo lắng của Hướng Kim Tâm, “Chứ không phải là cô sao?”
“Đây chỉ là những lời tôi cảnh cáo cô, đừng có mà ở đó nói nhảm.
Nếu cô khiến tôi cảm thấy tồi tệ, tôi sẽ không để cô cảm thấy tốt hơn tôi đâu.
” Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật: Hai Bảo Bảo và Một Lão Công Tô Từ Nguyệt Tần Mạc Hàn Hướng Kim Tâm mỉa mai nhìn Tô Ánh Nguyệt, “Nghe nói, cô vừa mới kết hôn với cậu ba nhà họ Tần, nếu cậu ba biết năm năm trước cô từng mang thai đứa con của kẻ khác, cuối cùng phải sinh non dẫn đến đứa bé phải chết…”
“Anh ta sẽ không cho rằng cô bẩn chứ? Anh ta sẽ không cảm thấy bản thân xui xẻo khi lấy phải một ả tiện nhân như cô sao?” Ánh Nguyệt đã hơi mạnh tay khi cô thay trang phục.
Khi đồng ý kết hôn với Tần Mộ Ngôn, cô vốn cho rằng anh ấy thật sự là một lão già xấu xí, tàn độc như trong lời đồn.
Vậy nên, cô luôn đinh ninh quá khứ đen tối kia của mình chẳng thể nào ảnh hưởng gì đến anh cả.
Nhưng lời đồn vẫn chỉ là lời đồn mà thôi, sự thật anh là một người không những còn rất trẻ lại đep trai, điềm đạm, kiên nhẫn, có trách nhiệm và rất nghiêm với hai cậu con trai bé bỏng của mình.
Không chỉ thế, còn cảm thấy bản thân có lỗi với mẹ của Tinh Vân và Tinh Thiên nên luôn dốc lòng yêu thương cả hai bằng tình thương của người bố gánh trên mình cả tình thương của người mẹ kia.
Ấy thế mà cô… vì cái tên Trình Hiếu Quân cặn bã kia mà làm một việc mất hết phẩm giá của mình.
Nếu anh biết quá khứ ấy… Tô Ánh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, không dám nghĩ tới nữa.
Thấy Tô Ánh Nguyệt không lên tiếng, Hướng Kim Tâm cười đắc thắng.
“Sợ rồi sao? Cũng biết ngậm miệng lại khi sợ à!” Nói xong, cô ta rời đi trong thế thượng phong, ngẩng cao đầu.
Tô Ánh Nguyệt ngồi thơ thẩn một mình trong phòng thay đồ đen kịt ấy rất lâu.
Mãi đến khi có người gõ cửa nhắc cô ra ngoài quay phim thì cô mới hoàn hồn, vội vàng chạy ra ngoài.
Đạo diễn muốn dựng phân cảnh này thuật lại sự giằng co giữa nam chính với nữ chính.
Quay lưng về phía máy quay, trước mặt cô giờ đây là Trình Hiếu Quân nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Mộ Ngôn lại hiện lên trong đầu cô.
Trình Hiếu Quân cong môi giễu cợt, đưa tay lên ôm lấy vai trái của Tô Ánh Nguyệt.
Những ngón tay kia vô tư ấn vào vết thương trên vai cô.
Trong phút chốc, mặt cô tái nhợt đi vì đau đớn khiến cho trọng tâm của cơ thể không còn ổn định, cô nhanh chóng mất thăng bằng và lao về phía trước… Trình Hiếu Quân vội đưa tay đỡ lấy cô như anh hùng cứu mỹ nhân.
Hơi thở xa lạ của tên đàn ông kia chợt ào đến, sắc mặt Tô Ánh Nguyệt không còn một giọt máu nào và tái dần đi, cô ra sức dùng sức lực còn lại của mình từ chối hắn theo bản năng.
Cộng thêm bụng đói cồn cào đến buồn nôn.
Cô nhanh chóng giơ tay định đẩy Trình Hiếu Quân ra nhưng hắn ta đã giữ chặt cô khiến cô muốn giãy dụa cũng không thể thoát ra được.
Cho đến khi… “Bốp!” Hướng Kim Tâm chạy tới, tát thẳng vào mặt Tô Ánh Nguyệt một cái, “Đồ khốn! Cô dám quyến rũ bạn trai của tôi sao?” Sau khi tát cô một cái, tên bạn trai của Hướng Kim Tâm – người đang ôm chặt lấy cô cũng vội vàng buông ra.
Tô Ánh Nguyệt bị tát khiến cô loạng choạng lùi lại mấy bước, đầu đập thẳng vào camera phía sau.
Cơn đau dữ dội chợt kéo đến khiến cô phải cúi xuống, ngồi xổm trên mặt đất, tay ôm đầu, không thể đứng dậy trong một lúc lâu.
Tuy đầu vẫn bị cơn đau hoành hành nhưng cô vẫn có thể nghe được tiếng cãi vã của Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân.
Cô được đỡ dậy và dẫn vào phòng chờ trong hậu trường ngồi.
Tô Ánh Nguyệt nằm dài trên bàn trang điểm, sau khi nghỉ ngơi một lúc thì lấy lại được tinh thần.
Khi cô ngẩng đầu lên, bao trùm lấy xung quanh cô chỉ là một màu đen kịt của bóng tối.
Nhìn ra phía cửa sổ, studio cũng yên ắng và tối tăm như thế.
Cô đang bị nhốt trong một căn phòng trống