Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão Công

Chương 63: Nữ Hai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì giúp Tân Nam Phong phân tích kịch bản đến hai giờ đêm, ngày hôm sau Tô Ánh Nguyệt ngủ khi mặt trời lên cao mới mở mắt.

Cô theo thói quen cầm điện thoại lên xem giờ.

Đã chín giờ sáng rồi!
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, vội vàng đi vào toilet rửa mặt.

Người phụ nữ nhanh chóng thay quần áo, xuống lầu rồi đi ra ngoài.

Lúc xuống xe ở cổng phim trường, cô mới chợt nhớ ra hình như… hôm qua mình đã nghỉ việc?

Đứng ở cổng phim trường, Tô Ánh Nguyệt thở dài.

Hôm qua ở trong văn phòng của ông chủ Hoàng, cô đã vô cùng sảng khoái nói rằng tự cô sẽ rời đi, bây giờ đứng đây nhìn mọi thứ đã sớm quen thuộc, cô đột nhiên cảm thấy mất mát.

Chỉ có một phim trường như vậy ở thành phố Dung Hưng.

Nếu cô vẫn còn muốn làm diễn viên đóng thế, chỉ sợ sẽ phải đến các thành phố khác rồi.

Nếu cô vẫn muốn ở lại thành phố Dung Hưng, cô sẽ phải thay đổi công việc của mình.

Cô nhất định không thể rời khỏi thành phố Dung Hưng.

Đối với việc thay đổi công việc.

.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Trong những năm gần đây, cô đều lăn lộn ở phim trường này, chưa từng nghĩ đến nếu sau này cô không làm diễn viên đóng thế nữa thì sẽ làm gì “Tô Ánh Nguyệt!”
Ngay khi người phụ nữ đang thở ngắn than dài, một giọng đàn ông ngạc nhiên vang lên.


Cô nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lại là tổng đạo diễn của đoàn làm phim “Tóc trắng như tuyết”.

Hôm qua ông ta ở văn phòng của ông chủ Hoàng, cái dáng vẻ chính nghĩa mà bảo ông chủ Hoàng sa thải mình của ông ta Tô Ánh Nguyệt vẫn còn nhớ rõ.

“Chào tổng đạo diễn!”
Nhìn thấy tổng đạo diễn đi tới trước mặt, trên môi Tô Ánh Nguyệt Ngôn miễn cưỡng nở một nụ cười: “Ông yên tâm”
“Hôm nay tôi chỉ tùy tiện đến xem thôi.

Ngày hôm qua tôi đã nghỉ việc rồi, sau này ông sẽ không phải gặp tôi ở phim trường nữa đâu.

Nói xong cô quay lưng bỏ đi.

Thật sai lầm khi đến đây hôm nay.

“Đợi một chút!”
Vừa đi được vài bước, cánh tay của người phụ nữ đã bị tổng đạo diễn túm lấy.

Ông ta cau mày nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Cô thật sự nghỉ việc à?”
“Tại sao cô lại nghỉ việc?”
Tô Ánh Nguyệt cau mày: “Không phải hôm qua ông nói nếu tôi vẫn còn ở lại thì Trình Hiếu Quân sẽ không tiếp tục đóng nữa, phim “Tóc tảng như tuyết” sẽ phải bỏ đi à?”

Cô không có cách nào lấy cho ông chủ Hoàng khoản đầu tư sáu nghìn tỷ từ Tân Mộ Ngôn, vì vậy cô chọn cách rút lui.

Tổng đạo diễn ngừng một chút, cười nói “Xem ra cô còn chưa biết”
“Chưa biết cái gì?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tô Ánh Nguyệt, tổng đạo diễn bật cười: “Hơn nữa, theo ý của anh Trình, dù trước đây cô chỉ đóng thế thân, nhưng anh ấy cũng tin tưởng nếu cô cố gắng phát triển.


“Toàn bộ đoàn phim của chúng tôi đều sẵn lòng xem cô tiến bộ”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô bị sốc đến nỗi không nói được lời nào.

Trình Hiếu Quân đang làm cái gì vậy?
Sự việc ngày hôm qua ồn ào như vậy, bên ngoài thì anh ta chia tay với Hướng Kim Tâm và không đồng ý để Hướng Kim Tâm tiếp tục quay phim với anh ta, cô đều có thể hiểu được.

.