“Anh này”
‘Vẻ mặt Trình Hiếu Quân lạnh lùng nói: “Tôi tôn trọng mong muốn muốn xem các diễn viên đối diễn của anh, nhưng xin đừng làm phiền công việc của chúng tôi”
Không biết tại sao, Trình Hiếu Quân lại cảm nhận được sự thù địch trên người người đàn ông kiêu ngạo và quý phái này.
Đó là kiểu thù địch mà người khác không thể nào xem nhẹ: “Vậy sao?”
Tân Mộ Ngôn nhướng mày nhìn anh ta, cặp mắt đen nháy huyền bí kia mang lại cảm giác áp bức khiến người ta không thể nào thở nổi.
“Đúng!”
Trình Hiếu Quân hung hăng cau mày, chống lại ánh mắt của anh: “Anh không thể làm phiền công việc bình thường của chúng tôi”
Chuyện đối diễn, vốn dĩ có thể thực hiện trong quá trình quay phim, nhưng Trình Hiếu Quân lại cố tình muốn làm trong phòng họp, ý định ban đầu chính là muốn lợi dụng Tô Ánh Nguyệt để kiếm danh tiếng cho anh ta.
Bây giờ có người chen ngang giữa anh ta và cô đã, anh ta sao còn có thể để người ta chụp ảnh thân mật?
“Đối diễn thực ra cũng không cần ngồi cạnh nhau.
”
Tô Ánh Nguyệt cắt ngang lời nói của Trình Hiếu Quân: “Như vậy cũng có thể”
Cô giương mắt lướt qua Tân Mộ Ngôn nhìn sang Trình Hiếu Quân: “Chúng ta chỉ là đang đối diễn, không phải diễn thật, cách xa nhau một chúng cũng đâu có sao đâu.
”
“Đúng vậy!”
Tổng đạo diễn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nghe theo lời Tô Ánh Nguyệt cứu vớt tình hình: “Để cho anh này ngồi giữa hai người, càng có thể cảm nhận được không khí của trường quay, thật tốt!”
Nói xong, ông ấy nháy mắt với Trình Hiếu Quân.
Mặc dù bị mất hứng, nhưng Trình Hiếu Quân cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Hướng Kim Tâm: “Bảo tên ký giả chụp lén hôm nay không cần đến nữa, không chụp được hình thân mật”
Rất nhanh, Hướng Kim Tâm đã trả lời tin nhản lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Bên này ngay cả tin tức cũng đã viết xong, mà không thể chụp ảnh?”
“Có nhân vật lớn đến phá rối”
“Mẹ nói”
Sau khi Hướng Kim Tâm hẳn học đáp lại một câu, cô ta đặt điện thoại xuống.
“Sao thế?”
Trong quán cà phê, người phụ nữ đang ngồi đối diện động tác tao nhã khuấy nhẹ tách cà phê, giọng nói nhàn nhạt “Tô Huyền Anh, hôm nay hẳn không thể chụp được ảnh thân mật giữa Tô Ánh Tuyết và Trình Hiếu Quân rồi”
Hướng Kim Tâm thở dài một tiếng: “Trình Hiếu Quân nói có người phá đám”
“Từ từ đi”
Tô Huyền Anh vẫn tao nhã khuấy nhẹ tách cà phê: “Chỉ cần Tô Ánh Nguyệt và Trình Hiếu Quân xuất hiện cùng nhau, những chuyện này đều là chuyện sớm hay muộn”
Cô ta trái lại muốn xem xem, liệu Tân Mộ Ngôn có thể chấp nhận việc Tô Ánh Nguyệt năm lần bảy lượt dây dưa không rõ với bạn trai cũ hay không.
Mà lúc này, Tân Mộ Ngôn đang ngồi giữa Tô Ánh Nguyệt và Tân Mộ Ngôn, trên tay cầm kịch bản do tổng đạo diễn đưa cho “Vai nữ số hai không có logic và không có chỉ số thông minh”
Sau khi đọc kịch bản, người đàn ông nhàn nhạt mở miệng kết luận Tổng đạo diễn: “…
Ông ấy hít sâu một hơi, vẻ mặt tươi cười nhìn Tân Mộ Ngôn: “Vậy ý của anh là…”
Người đàn ông nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang Bạch Tuấn Kiên vẫn đang yên lặng đứng ở một bên.
Trợ lý Bạch Tuấn Kiên ho nhẹ một tiếng rồi lôi tổng đạo diễn ra ngoài cửa.
Trong nháy mắt, trong phòng họp chỉ còn lại Tô Ánh Nguyệt, Trình Hiếu Quân, còn có Tân Mộ Ngôn lạnh nhạt và cao ngạo đang chắn ngang giữa hai người bọn họ.
Hai tay Trình Hiếu Quân ôm ngực, ngạo mạn cười khẩy tựa vào trên ghế: “Sao nào, muốn sửa kịch bản à?”
“Nói cho anh biết, bộ phim này có vốn đầu tư sáu nghìn tỷ đấy, anh có thể đầu tư bao nhiêu xu, còn muốn sửa kịch bản?”
Tân Mộ Ngôn rủ mắt xuống, động tác ưu nhã lật xem kịch bản, không hề quan tâm anh ta.
Thái độ không coi anh ta ra gì của người đàn ông này, khiến Trình Hiếu Quân hoàn toàn tức giận.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Tân Mộ Ngôn: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Anh cho rằng anh chẵn ngang giữa tôi và nữ diễn viên này, không cho tôi và cô ta tiếp xúc, cô ta sẽ có cảm tình với anh sao?”
“Hay là anh cho rằng chỉ cần đầu tư thêm vài tỷ đồng cho đoàn phim là có thể thay đổi kịch bản, tiện thể dùng quy tắc ngầm trên người nữ diễn viên này?”
“Tôi nói cho anh biết, thực ra cô ta đã kết hôn rồi, chồng của cô ta anh không động đến nổi đâu!”
Ngón tay Tân Mộ Ngôn đang lật xem kịch bản, hơi dừng lại một chút.
Người đàn ông quay đầu nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Vậy anh động nổi sao?”
“Tôi đương nhiên cũng sợ”