Nhưng xem ra không phải là như vậy.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, không lên tiếng trả lời.
Tần Mộ Ngôn bất lực lắc đầu, “Đối thủ của tôi không chỉ có những đối thủ trên thương trường mà còn có người của Tần gia vì để tranh giành quyền thừa kế.
”
“Năm năm trước, họ đã không ngừng dồn tôi vào đường cùng.
”
“Nhưng chuyện xảy ra hôm nay là những chuyện tôi phải đối mặt thường xuyên.
”
Giọng anh trầm thấp, “Tô Ánh Nguyệt, bây giờ em ly hôn với tôi vẫn còn kịp đó!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh.
Ánh trăng như soi sáng thêm khuôn mặt nghiêm túc của anh lúc này.
Cô nhớ lại vết thương đêm qua của anh, nhớ những gì Bạch Tuấn Kiên nói về những ký ức kinh hoàng của anh năm năm về trước…
Không biết tại sao ngay giờ phút này, cô lại thấy anh là một người đơn độc đến lạ lùng.
Trong mắt người khác, anh luôn là một người cao quý, kiêu ngạo, không ai có thể đến gần nhưng bên trong, anh lại là một người cô đơn, mong manh lắm đúng không?
Cô nắm chặt lấy vạt áo anh trong vô thức.
“Tần Mộ Ngôn!”
Cô nhìn anh bằng đôi mắt phản chiếu ánh trăng, “Tôi sẽ không rời xa anh.
”
“Vì tôi đã quyết định kết hôn với anh nên tôi sẽ không hối hận về điều đó.
”
Đáy mắt cô ánh lên tia nghiêm túc pha lẫn chút bướng bỉnh.
Nhìn thấy đôi mắt sáng hơn trăng ấy của cô, anh mỉm cười, “Tốt!”
Anh ngẩng đầu, ôm cô sải bước về hướng khách sạn.
Không mất quá lâu để nghe được tiếng thờ đều đều của cô trong lồng ngực anh.
Tần Mộ Ngôn bất lực thở dài, ôm chặt lấy cánh tay cô, “Tô Ánh Nguyệt!”
“Em phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình!”
…
Khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.
Cô mở mắt, ngáp dài, định trở mình nhưng phát hiện ra mình không thể cử động được.
Sau khi nhìn kỹ lại, cô mới phát hiện mình đang bị Tần Mộ Ngôn ôm chặt ở trong tay.
Anh vẫn đang ngủ rất say.
Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt đầy góc cạnh của anh, càng làm cho vẻ đẹp của anh mê đắm lòng người.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của anh, cô cảm thấy nhịp tim của mình có chút bất bình thường.
Do đó, cô xấu hổ quay mặt đi, giơ tay, đẩy cánh tay anh sang một bên.
“Đừng nhúc nhích!”
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.
Tay của Tô Ánh Nguyệt đột nhiên dừng lại.
Cô mím môi, nằm xuống trong vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ điển trai của anh, “Anh dậy rồi sao?”
“Em không nhúc nhích thì tôi có thể ngủ thêm được chút nữa.
”
Anh nhắm mắt lại, giọng nói này của anh là một sự lười biếng và trang nghiêm độc nhất vô nhị khi mới ngủ dậy.
Nghe giọng nói khó hiểu của anh, Tô Ánh Nguyệt cắn môi, im lặng.
“Nhưng…”
Cô giơ tay, tiếp tục kéo tay anh, “Tôi muốn dậy.
”
Anh giữ chặt cô không buông, cứ như thể anh định đưa cô vào lại giấc ngủ thêm một lần nữa.
Tô Ánh Nguyệt hoảng sợ.
Cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay anh, “Tần Mộ Ngôn, anh…”
“Tốt hơn hết là anh nên buông tôi ra.
”
Anh nhắm mắt lại, lạnh giọng hỏi, “Tại sao?”
“Tại vì…”
Khuôn mặt cô bị kìm nén đến đỏ bừng, “Người ta có việc gấp…”
“Muốn đi vệ sinh…”
Câu nói của cô vừa dứt, cánh tay của anh liền được thu hồi.
“Cám ơn anh!”
Tô Ánh nguyệt bật dậy khỏi giường, nhanh chóng phóng vào phòng tắm.
Trước khi vào, cô cũng không quên quay lại nhìn anh, “Anh đừng lo, khi nào giải quyết xong, tôi sẽ lại tiếp tục ngủ với anh!”
Dứt lời, với một tiếng “Rầm!” cánh cửa phòng tắm bị đóng sầm lại.
Anh nằm trên giường, ung dung đổi tư thế, nhắm nghiền mắt lại, khoé môi khẽ cong lên.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch này!