Đó là người mà cô không hề quen biết.
Tô Ánh Nguyệt và Hướng Kim Tâm là bạn thân trong sáu năm trời, ngay cả những người lớn tuổi trong nhà Hướng Kim Tâm cô cũng quen mặt.
“Hả? Đạo diễn Trần sao?”
Phúc Quý Ngân hét lên khi nhìn thoáng qua bức ảnh của Tô Ánh Nguyệt.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu, “Cậu biết ông ta sao?”
“Đúng vậy!”
Phúc Quý Ngân gật đầu, cầm chiếc bánh bao mà Tô Ánh Nguyệt đã mua về, vừa ăn vừa nói, “Tớ từng là diễn viên đóng thế trong đoàn làm phim của ông ta.
”
“Ông ấy là một tay đạo diễn khá quyền lực đấy, chuyên làm phim điện ảnh và đã đạt được một số thành tích nổi trội, qua đó, cũng đẩy lên nhiều cái tên nữ minh tinh màn ảnh bạc mới đó.
”
“Gần đây, ông ta đang làm một bộ phim gì đó và đang tìm nữ diên viên thủ vai nữ chính trong bộ phim ấy, các nữ diễn viên trong cả cái làng giải trí này đều nháo nhào tham gia sơ tuyển với mong muốn mình được chọn đấy!”
Sau khi ăn bánh bao xong, Phúc Quý Ngân liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, “Sao cậu lại có hình của ông ta vậy?”
Tô Ánh Nguyệt nở nụ cười lạnh lùng, thu nhỏ tấm ảnh lại, lộ ra dáng vẻ gian tình Hướng Kim Tâm cùng tay đạo diễn Trần kia.
“Khốn kiếp…”
Phúc Quý Ngân thốt lên, “Thật không thể hiểu được lòng dạ của Hướng Kim Tâm mà!”
“Đạo diễn Trần đã năm mươi sáu tuổi, là một lão già vừa hói vừa béo, đã có gia đình vợ con đề huề…”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt cong môi, “Xem ra không chỉ mình tớ mới là kẻ bị cắm sừng!”
Trình Hiếu Quân phản bội cô và coi cô như một kẻ ngốc còn Hướng Kim Tâm thì là chân ái của đời hắn ta.
Nhưng kết quả thì sao chứ?
“Nếu bức ảnh của cô được tung ra, hẳn sẽ là một cơn địa chấn trong giới showbiz Dung Hưng.
”
Phúc Quý Ngân thở dài, “Có vẻ như nữ chính tiếp theo trong bộ phim của đạo diễn Trần sẽ là Hướng Kim Tâm rồi!”
“Cũng chưa chắc!”
Tô Ánh Nguyệt cười cười, với lấy điện thoại, “Quý Ngân, cậu nói xem Hướng Kim Tâm sẵn sàng huỷ hoại bản thân mình như thế nhưng cuối cùng, vai nữ chính kia không thuộc về cô ta… thì có phải cô ta sẽ tức đến khóc thét không?”
“Tất nhiên là vậy rồi!”
Phúc Quý Ngân bắt đầu uống sữa đậu nành, “ Nếu cô ta không vì muốn được thủ vai nữ chính nên mới ở đây cùng với đạo diễn Trần thì chẳng lẽ đó lại là vì tình yêu đích thực sao?
“Nhưng mà Ánh Nguyệt à, cô ta đã sẵn sàng đến bên đạo diễn Trần như thế kia, vai nữ chính không lẽ lại không thuộc về cô ta sao?”
“Nếu tớ nói nó là của tớ thì sao?”
Tô Ánh Nguyệt híp mắt, nhìn xa xăm, “Tớ muốn tranh giành vai nữ chính này với Hướng Kim Tâm!”
“Đây là chuyện do tình thế bắt buộc tớ phải làm!”
Cô đã bị Hướng Kim Tâm ức hiếp đủ lâu rồi!
Khi Tô Ánh Nguyệt thốt ra những lời này với sự quyết liệt trong giọng nói khiến cho Phúc Quý Ngân hơi khựng lại.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt như lúc này.
Cô ấy có vẻ cứng rắn hơn so với vẻ bề ngoài dịu dàng, yếu đuối thường ngày.
“Nhưng mà…”
Phúc Quý Ngân thở dài, “Bộ phim lần này của đạo diễn Trần thuộc thể loại huyền nghi*, Ánh Nguyệt, cậu đã không đóng thể loại này nhiều năm như vậy, có kham nổi không đó?”
*Huyền nghi: Là “nhìn thấy mà chưa chắc như những gì đã nhìn thấy, một phần của sự thật có thể không phải là toàn bộ sự thật”.
Phim thuộc thể loại huyền nghi: những phim có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì.
Tô Ánh Nguyệt dựa vào ghế sofa một cách lười biếng, nhắm mắt lại, “Ai nói tớ sẽ đóng chứ?”
Cô không hề có hứng thú với bộ phim của đạo diễn Trần.
Cô chỉ muốn lấy đi vai nữ chính mà Hướng Kim Tâm có được bằng quy tắc ngầm mà thôi.
Sau đó, cô sẽ đứng nhìn Hướng Kim Tâm trở nên phát điên và suy sụp.
Cuối cùng thì những tấm hình và video của cô ta cùng đạo diễn Trần sẽ được công bố.
Để cô ta có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cái giới giải trí này.
Tô Ánh Nguyệt nheo mắt, lạnh lùng nhìn xa xăm.
Ngày mới bắt đầu, chính cô là người hướng dẫn Trình Hiếu Quân và cũng tận tình chỉ bảo từng chút một cho Hướng Kim Tâm trở thành một diễn viên từ một người nổi tiếng trên mạng.
Cô không muốn tuyệt giao với những quá khứ kia.
Nhưng vì Hướng Kim Tâm và Trình Hiếu Quân đã đi quá xa…
Vậy nên đừng trách cô dạy cho họ biết, cô có thể nâng họ lên được thì cũng có thể dìm chết họ được!