Tô Ánh Nguyệt nói chuyện phím với “vị giáo viên” này suốt cả một buổi chiều.
Cũng không phải họ bắt được “đúng đài” của nhau để nói mà là vì… giáo viên kia trả lời quá chậm.
Mỗi khi cô gửi tin nhắn, đều phải chờ tin nhắn phải hồi lâu đến mức cô muốn ngủ quên luôn trên giường.
Cô suy nghĩ một lúc và cảm thấy rằng, vị giáo viên đến từ công ty điện ảnh Thunder này hẳn cũng đã có tuổi.
Ít nhất cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi chăng?
Nếu không thì sao có thể gõ tin nhắn chậm đến như thế kia chứ?
Do đó, sau khi cùng vị giáo viên kia nói chuyện phím xong, cô quyết định gọi là “ngài” để bày tỏ thái độ kính già yêu trẻ.
“Ý của ngài là đồng ý sẽ chiếu cố tôi thêm cho tôi ạ.
”
Trong căn biệt thự của Tần gia ở Dung Hưng, Tinh Vân và Tinh Thiên vừa dùng máy tính để theo dõi điện thoại của bố mình, vừa nhàn nhạt đưa ra những chỉ dẫn, “Daddy, thật là lạc hậu, đây là cách để lấy lòng đó!”
Tần Mộ Ngôn hơi khựng lại, thêm chữ “ngài” vào trong câu trả lời với Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt nhận hồi âm, tỏ ra hết sức sợ hãi, sao cô có thể để người lớn tuổi hơn mình gọi là “ngài” được chứ?
“Không dám không dám.
”
Cô nói chuyện thêm dăm ba câu rồi vội vàng nói lời từ biệt.
Đặt điện thoại xuống, cô thở phào nhẹ nhõm.
Không biết tại sao nhưng cô luôn cảm thấy vị giáo viên họ Tần kia có chút…kỳ quái?
Đặt điện thoại xuống cũng là lúc trời trở nên tối sầm.
Phúc Quý Ngân đã ở trong phòng cả một ngày trời, đòi ra ngoài ăn cơm.
Tối nay, họ còn đi xem buổi biểu diễn nhạc điện tử ở Sea Paradise nên cần ăn cơm sớm để đến giành lấy vị trí tốt.
Tô Ánh Nguyệt bật dậy từ ghế sofa, tắm rửa sơ qua rồi nhanh chóng cùng Phúc Quý Ngân ra ngoài.
Khi đi ngang qua cửa phòng Tần Mộ Ngôn, Phúc Quý Ngân đã thuyết phục cô gõ cửa phòng, “Hôm qua người ta đã cứu cậu một phen ở Sea Paradise rồi, còn không biết đường thể hiện lòng thành đi?”
Tô Ánh Nguyệt do dự một chút rồi cũng giơ tay gõ cửa.
Thực tế thì cô không muốn để Phúc Quý Ngân cùng Tần Mộ Ngôn ăn tối cùng nhau.
Tần Mộ Ngôn quá kiêu ngạo, ngoại trừ thỉnh thoảng cũng có dịu dàng với cô ra thì luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với người khác.
Cô sợ Phúc Quý Ngân không thoải mái.
Nhưng vì Quý Ngân đã lên tiếng nên cô cũng đành gõ cửa.
Không lâu sau, cánh cửa được mở ra.
Người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, “Có chuyện gì không?”
“Có!”
Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt không đáy của anh, “Anh có muốn đi ăn tối cùng không?”
Người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo đứng ở cửa một lúc lâu rồi gật đầu.
Phúc Quý Ngân gần như nhảy cẫng lên vì phấn khích!
Cô ấy có thể ăn tối cùng với Tần Mộ Ngôn!
Nhưng cô lại cảm thấy Tần Mộ Ngôn sẽ tỏ ra không mấy hứng thú khi đến quán ăn nhỏ mà cô và Tô Ánh Nguyệt thích đâu!
Nên anh chắc chắn sẽ đưa họ đến một nhà hàng cao cấp!
Cuối cùng là anh ấy sẽ thanh toán hoá đơn!
Nghĩ đến đây, Phúc Quý Ngân tràn ngập niềm hân hoan trong lòng!
Cô ấy chưa từng ăn ở nhà hàng cao cấp nào cả!
“Ăn gì vậy?”
Sau khi đi vào thang máy, anh nhẹ giọng hỏi.
Tô Ánh Nguyệt dừng lại, quay sang nhìn anh, “Anh muốn ăn gì?”
Giọng nói của anh vẫn nhàn nhạt, “Ăn món em thường hay ăn.
”
Phúc Quý Ngân nhanh chóng nháy mắt với Tô Ánh Nguyệt.
Ý của cô là mong Tô Ánh Nguyệt phối hợp với cô một chút để anh dẫn đi ăn ở nhà hàng cao cấp, trải nghiệm sự đời.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại hiểu theo nghĩa khác.
Cô mỉm cười, “Được! Vậy tôi sẽ dẫn anh đi ăn quán có những món mà tôi hay ăn!”
Phúc Quý Ngân choáng váng.
Cái gì mà quán có những món hay ăn chứ?
Những người như Tần Mộ Ngôn đến những quán ăn bình dân như vậy thì sẽ không tốt cho lắm!
Vào nhà hàng cao cấp không tốt hơn sao?