Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 15: Chưa bao giờ thấy anh Sí như vậy



Sau khi Bùi Sí đi ra khỏi nhà ăn liền trực tiếp cởi áo đồng phục của Nhất Trung trên người ra ném vào trong thùng rác. Phía sau có thầy giáo hỏi anh học lớp nào, sao có thể tùy tiện ném đồng phục đi?

Anh quay đầu lại, mặt mày sơ lãnh, ánh mắt nặng nề.

Lời nói bên miệng của thầy giáo còn chưa có nuốt lại, bị biểu tình lãnh lệ trên mặt thiếu niên dọa sợ.

Mày thầy giáo nhíu chặt, Nhất Trung từ khi nào lại dạy ra cái loại học sinh kiêu căng ngạo mạn không quản nổi thế này vậy? Xem ra phải tới tìm hiệu trưởng nói chuyện của đám học sinh dự thính kia mới được, đừng để cho đám người kia dạy hư nhóm học sinh ngoan Nhất Trung bọn họ!

***

Tháng 11, thời tiết hay thay đổi.

Buổi sáng còn có ánh mặt trời mờ mờ, đến buổi chiều thì trời đã âm u xuống.

Mùa hè năm nay quá dài, mùa thu lại quá ngắn, trong không khí đã bắt đầu nổi lên cái lạnh mùa đông.

Bùi Sí chỉ mặc một cái áo khoác màu đen có mũ, dẫm chân ga, tiếng xe tay ga Agusta xé gió, nhanh như điện chớp. Những chiếc xe đi trên đường đều e sợ tránh đường.

Tống Khải dừng xe bên đường, Đường Minh Viễn cũng dừng lại bên cạnh hắn. Bên đường là một con sông, gió lạnh buốt, Tống Khải xoa nhẹ cổ: “Anh Sí lại phát điên cái gì nữa thế, chạy nhanh như vậy, không muốn sống nữa sao?”

Đường Minh Viễn cũng gật đầu.

Không lâu trước đó, Bùi Sí chính là chạy nhanh quá nên ngoài ý muốn phải vào viện, trên tay trên người đều là vết thương, trán còn bị rách ra một đoạn.

Lần đó nghe nói là ba anh về nước.

Ở Giang Thành không ai là không biết nhà họ Bùi có tiền, nguyên nhân chính là vì như vậy cho nên có rất nhiều con gái dù có sứt đầu chảy máu cũng muốn tranh nhau dính lên người Bùi Sí.

Rốt cuộc thì chẳng có ai không muốn gả vào hào môn là phu nhân nhà giàu cả, càng miễn bàn tới việc gương mặt kia của Bùi Sí quá đẹp.

Người đi theo Bùi Sí rất nhiều, nhưng chỉ có Đường Minh Viễn và Tống Khải biết, kỳ thật Bùi Sí đã sớm không còn liên quan gì tới nhà họ Bùi nữa, ngay cả tiền anh tiêu cũng không có một đồng nào xuất phát từ bọn họ, tất cả đều là di chúc ông ngoại để lại cho anh.

Đường Minh Viễn ngẫm lại, thật ra anh Sí cũng vô cùng đáng thương, bị chính ba ruột của mình đuổi ra khỏi nhà họ Bùi, cũng không có một người thân nào quan tâm tới sự sống chết của anh.

“Chắc là tâm tình không tốt.” Đường Minh Viễn thu lại suy nghĩ nói.

Lần trước đua xe chính là vì việc ba anh trở về nên tâm tình mới không tốt.

Tống Khải đã đoán được nguyên nhân, chậc chậc lưỡi: “Không phải chỉ là một cô nhóc thôi sao, đến mức này hả? Trước kia quen không biết bao nhiêu bạn gái, số lần chia tay cũng đếm không hết, cũng chưa bao giờ thấy anh Sí như vậy.”

“Anh Sí… dường như đối xử với Trì Hạ không giống.” So với những bạn gái trước kia thì nghiêm túc hơn rất nhiều.

- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đường Minh Viễn công tâm nói, lần này anh Sí sợ là thật lòng rồi.

Tống Khải không có cách nào hiểu được, Trì Hạ đúng là rất xinh đẹp, nhưng con gái xinh đẹp trên đời này không phải chỉ có mỗi cô, núi cao còn có núi khác cao hơn mà, đâu nhất thiết phải vì một cô gái mà uy hiếp tới tính mạng mình?

Đường Minh Viễn cũng cảm thấy vậy, tình yêu và mạng sống, hắn nhắm mắt cũng sẽ chọn mạng sống, nói đùa, mất mạng thì còn yêu đương cái mẹ gì nữa.

***

Bùi Sí lái xe máy đi một vòng Giang Thành hết cả buổi trưa, anh cũng không biết là mình muốn đi đâu, cứ lang thang không có mục tiêu mà chạy, cuối cùng vẫn là vòng trở về Nhất Trung Giang Thành.

Đại hội thể thao của Nhất Trung còn chưa có kết thúc, sân thể dục vẫn vô cùng náo nhiệt như cũ, tiếng hò hét cổ vũ chấn động không khí.

“Mời bạn học Hồ lan Lan, Ngụy San, Lý Vi, Trì Hạ của lớp 10 ban 8 đứng trước vạch xuất phải chuẩn bị thi đấu.”

“Mời các bạn học còn lại của ban 8 lùi ra khỏi đường băng, đứng ngay ngắn sau rào chắn cổ vũ cho bạn học, không được chen lấn chiếm sân!”

“Bước lên đường băng là một sự lựa chọn, rong ruổi trên sân đấu là một loại thắng lợi. Nhóm kiện tướng thể dục thể thao của lớp 10 ban 8, 400 mét là một thế giới điên cuồng, dùng thực lực của bạn khai thác trời đất bao la thuộc về chính bạn đi nào!” Thanh âm của phát thanh viên đọc lên bản thảo cổ vũ tình cảm phong phú.

Đang tới gần hàng rào sân thể dục của Nhất Trung, Bùi Sí dừng xe, tháo mũ xuống, nghe được tiếng súng vang lên phía tường vây bên kia.

Anh ngước mắt, tầm mắt tựa hồ có thể lướt qua tường vây, nhìn thấy thiếu nữ đang chạy trong gió kia.

Đuôi tóc cô khẽ vểnh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị nóng đến đỏ lên, gió thổi tung tóc mái cô, cái trán no đủ đáng yêu lộ ra, thời điểm chạy bộ, quai hàm của cô còn phình lên.

Đây là hình ảnh anh đã từng trộm nhìn rất nhiều lần khi ngồi trên đài chủ tịch đoạn thời gian trước đó.

Anh cảm thấy cô như thế nào cũng đều xinh đẹp, như thế nào cũng đều đáng yêu, nhưng dù có xinh đẹp đáng yêu như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có quan hệ với anh.

***

Thẳng đến tận lúc kết thúc thi đấu, Lý Vi cũng không thấy được bóng dáng của Bùi Sí, anh cũng không có tới đây xem các cô thi đấu.

Lý Vi có chút thất vọng đi trở về chỗ nghỉ ngơi của lớp, có mấy nam sinh đang ngồi bên đó chơi game.

“Hình như Trì Hạ đang yêu đương.” Một nam sinh trong lớp đột nhiên nói.

“Ôi mẹ, với ai?”

“Một tên rất cao, lúc sáng bắt gặp hai bọn họ ở chỗ rẽ của đài chủ tịch, hình như là đang… ôm, hôn” Hai chữ cuối cùng bị cắn mạnh, cường điệu gãi đúng chỗ ngứa.

“Ôi! Đệch!!!”

“Nhìn không ra nhỉ chậc chậc chậc.”

Một nam sinh vẫn luôn chơi game từ nãy tới giờ ngẩng đầu, nhàn nhàn nói: “Tên kia chính là Bùi Sí bên Chức Cao.”

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì tôi cũng thấy, còn thấy rất nhiều lần rồi, cái hôm cuộc thi tài năng ấy, Bùi Sí còn đem cậu ấy ép ở trên tường, cũng không biết đang làm gì.”

“Mẹ nó, Bùi Sí này bình thường chơi không biết bao nhiêu cô, cũng không biết hai người họ có…”

Tay cầm chai nước khoáng của Lý Vi hơi run, đánh gãy câu chuyện của đám con trai: “Mấy cậu nói bậy bạ cái gì đó!” Bùi Sí sẽ không ở bên Trì Hạ đâu…

Đám con trai cho rằng Lý Vi và Trì Hạ là bạn bè, nhướng mày không nói gì nữa.

Hồ Lan Lan đi tới gọi Lý Vi đi quầy bán quà ăn vặt mua đồ.

Nhìn bộ dáng nặng nề tâm sự của cô ta, Hồ Lan Lan hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Lý Vi vừa rồi nghe thấy đề tài thảo luận của đám con trai, trong lòng không quá thoải mái, cái ý nghĩ lúc trưa bỗng nhiên lại xuất hiện: “Lan Lan, cậu nói xem Đinh Khải Minh có còn thích Trì Hạ không?”

“Này sao tớ biết được.” Hồ Lan Lan không hiểu được cô ta đang suy nghĩ cái gì, “Sao tự dưng cậu hỏi vậy?”

“Không có gì…”

Đi được nửa đường, Lý Vi nói có việc muốn về lớp trước, Hồ Lan Lan không hiểu ra sao: “Ờ ờ được.”

Lớp 10 ban 11, Đinh Khải Minh đang bò ra bàn ngủ, hắn ta vừa mới từ ngoài trường về, đại hội thể thao với hắn ta mà nói chỉ là ngày dùng để đi chơi.

Trong lớp chỉ có một mình hắn, Lý Vi gọi tên hắn.

Đinh Khải Minh xoa nhẹ lỗ tai, đang muốn mắng chửi người, giương mắt liền nhìn thấy là một đứa con gái. Hắn nghĩ, nhìn cũng khá xinh xắn đấy.

Vì thế liền lập tức lên tinh thần: “Ồ, quen tôi sao?”

Lý Vi gật đầu, biểu tình khẩn trương…

***

Sau khi hội thao kết thúc không bao lâu sau là kỳ thi giữa kỳ.

Một tuần trước khi thi, đến lượt tổ của Trịnh Dung Dung trực nhiệt, tay cô nàng còn bó cao cho nên không tiện quét dọn, Trì Hạ liền giúp cô ấy làm vệ sinh.

Cùng quét với bọn họ còn có một nữ sinh đang oán giận nói: “Trường mình biến thái quá, sắp tới kỳ thi giữa kỳ rồi mà còn bắt chúng ta làm vệ sinh lớp, tớ còn có rất nhiều kiến thức chưa hiểu nữa chứ.”

Cô ấy oán giận là thế, nhưng trong tay không hề dừng lại động tác, cùng Trì Hạ đem rác vứt vào trong túi.

Trì Hạ cong cong môi: “Để tớ đi đổ cho.”

Nữ sinh xấu hổ cười: “Cảm ơn cậu nhá, vậy việc còn lại nhờ cậu đó.” Cô ấy sốt ruột muốn về nhà học bài.

Trịnh Dung Dung theo sau: “Hạ Hạ, để tớ đi với cậu.”

Vứt rác xong, bọn họ liền đụng phải Lý Vi, cô ta mới từ trong tòa dạy học đi ra.

Nghĩ tới chuyện xảy ra trong nhà ăn của ngày diễn ra hội thao, Trịnh Dung Dung đứng bên cạnh Trì Hạ thấp giọng nói: “Tớ cảm thấy cô ta hẳn là yêu sớm bị thầy giáo phát hiện, cho nên liền bị chủ nhiệm lớp gọi lên uống trà.”

Trì Hạ gật nhẹ đầu, cho nên ngàn vạn lần đừng có yêu sớm.

Lý Vi lại đi thẳng về phía bọn họ.

“Trì Hạ, chủ nhiệm lớp bảo cậu qua đó.” Thanh âm cô ta không quá ổn định, nhìn có vẻ khẩn trương.

Trì Hạ với Trịnh Dung Dung khó hiểu, Trịnh Dung Dung hỏi: “Có chuyện gì sao?” Hạ Hạ cũng có yêu sớm đâu, không thể nào lại có lý do đi tìm cô chứ.

“Không biết, chắc là về chuyện thi giữa kỳ, cậu mau đi đi.”

Sau khi Trì Hạ đi vào tòa dạy học, cửa văn phòng chủ nhiệm lớp lại đang đóng, trong tòa nhà cũng không có giáo viên nào ở lại tăng ca cả.

Cô cảm thấy không thể hiểu được, sao đang êm đang đẹp Lý Vi đang lừa cô chứ?

Đằng sau tòa dạy học của Nhất Trung là một hàng cây bạch quả, bao quanh khu dạy học kiểu cũ, đằng sau hàng cây còn có một tòa nhà cũ, trường học chuẩn bị cho xây lại, cho nên bên trong bị bỏ không.

Cành cây bạch quả lay động trong gió đêm, phát ra âm thanh rào rạt.

Quá mức yên tĩnh.

Ban ngày đi ngang qua đây cũng không cảm thấy gì, lúc chạng vạng tối đi một mình ở đây mới thấy có chút sợ.

Trì Hạ bước chân nhanh hơn, cơ hồ là chạy chậm ra bên ngoài.

Chờ cô đi tới đầu hành lang thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy thân ảnh của Đinh Khải Minh, bước chân dừng lại.

***

Trước cổng trường Nhất Trung, một đám nam sinh Chức Cao cưỡi năm cái xe motor leo núi lao vút qua trước cổng trường.

Nam sinh đi đầu dừng lại, đám nam sinh phía sau đều dừng theo.

Có một số học sinh Nhất Trung trực nhật muộn đi ra khỏi cổng. Có người hiểu biết, mắt liếc thấy nam sinh ngồi trên xe, chiếc xe kia ngầu quá đi! Còn là phiên bản giới hạn đắt đỏ nữa!

Cũng có người không hiểu biết, cảm thấy bọn họ thật khoa trương.

Tống Khải lái xe dừng bên cạnh Bùi Sí, “Sao anh Sí không đi nữa?”

Bùi Sí liếc mắt nhìn trạm xe bus trước cổng trường Nhất Trung.

Trịnh Dung Dung bó bột một tay đang đứng một mình ở đó, bên cạnh không có Trì Hạ… Không phải bọn họ tan học luôn đi với nhau hay sao?

Trịnh Dung Dung cũng phát hiện ánh mắt của đám người đối diện, cô nàng bất an xoay đầu nhìn vào trong trường, sao Hạ Hạ còn chưa ra nữa.

Chờ cô nàng quay đầu lại thì Bùi Sí đã đi về phía cô ấy mất rồi.

“Cô ấy đâu?” Bùi Sí trực tiếp hỏi, thanh âm lạnh nhạt.

Trịnh Dung Dung rất sợ anh, vừa hư hỏng vừa hung dữ, cô nàng không tiếng động nuốt nước miếng: “Về… về nhà trước rồi ạ.”

Bùi Sí cũng cảm thấy bản thân có bệnh, ngực buồn bực muốn chết.

Cô không về nhà thì còn có thể làm gì chứ, còn mẹ nó chạy tới đây hỏi mấy lời vô tri như vậy.

Trịnh Dung Dung vừa nói xong, đôi mắt thoáng nhìn thấy chủ nhiệm lớp đang đi từ hiệu sách bên cạnh ra, nhìn thấy cô nàng còn cười cong môi: “Chưa về nhà sao em?”

Trịnh Dung Dung trợn mắt: “Thầy, thầy không tìm…” Cô nàng liếc bóng dáng Bùi Sí, cố tình đè thấp thanh âm, “Không tìm Trì Hạ tới văn phòng sao?”

Chủ nhiệm lớp cảm thấy kỳ quái: “Không, thầy mới vào hiệu sách mua ít sách mà.”

Trịnh Dung Dung ngốc ra, vậy sao Lý Vi lại nói chủ nhiệm lớp tìm Hạ Hạ chứ? Cô nàng không yên tâm, chào tạm biệt thầy giáo, lại một lần nữa chạy về tòa dạy học tìm Trì Hạ.

Bùi Sí vẫn chưa đi xa, đoạn đối thoại của hai người đằng sau anh đều nghe được, anh cũng xoay người theo vào.

Bảo vệ cổng trường có ấn tượng với thiếu niên này, hôm đại hội thể thao hình như còn thấy anh mặc đồng phục trường đi vào, chú bảo vệ do dự một lát cũng không có cản anh.

Trịnh Dung Dung đi vào tòa dạy học thì tới thẳng văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Bùi Sí theo ở phía sau, xuyên qua một hàng cây bạch quả, ánh mắt đảo qua, rơi xuống khu dạy học cũ nát phía sau tòa nhà trước mặt.