Trêu Chọc - Dữu Chỉ

Chương 2: Phí bảo kê



Sau khi hát hò ca múa kết thúc, mấy nam sinh trong lớp lại đề nghị đi công viên giải trí chơi, rốt cuộc cũng là những học sinh ngoan của Nhất Trung, đám con gái liền sôi nổi từ chối tỏ vẻ phải về nhà làm bài tập.

Từ KTV đi ra, bên ngoài gần như đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều còn thừa lại chưa tiêu tán hết, những đám mây màu cam loang lổ trên một góc của thành phố.

Trịnh Dung Dung kéo cánh tay Trì Hạ, hứng thú dào dạt ngẩng đầu tiếp tục trò chuyện thảo luận với cô về bộ phim đang xem, dư quang thoáng nhìn qua, liếc về phía bãi đỗ xe cách đó không xa, cô nàng bỗng nhiên ngừng nói chuyện.

Trì Hạ nhìn theo tầm mắt của cô ấy qua đó, liền thấy được từng chiếc motor lái ra khỏi ngầm để xe, tiếng động cơ gầm rú vang tận mây xanh.

Mấy nam sinh bên cạnh hiển nhiên là cũng nhìn thấy mấy chiếc xe máy kia: “Kia là chiếc Agusta sao, ôi mẹ trâu thật đó!”

“Agusta là cái gì?”

“Cậu có phải đàn ông không thế, ngay cả cái xe này mà cũng không biết, xe tay côn MV Agusta ~ là người tình trong mộng của tất cả đàn ông nha.”

“Đắt không?”

“Nói sao nhỉ, bán cậu đi cũng mua không nổi đâu, chiếc kia còn là đời mới nhất đó.”

“…”

Các bạn nam nhiệt tình thảo luận, các bạn nữ không hiểu nhiều về xe, chỉ cảm thấy nam sinh lái xe rất đẹp trai.

“Hình như ban nãy ở KTV tớ nhìn thấy Bùi Sí thì phải.” Có một bạn nữ ghé sát vào Trịnh Dung Dung, nhỏ giọng nói.

Lời này vừa nói ra, nháy mắt đã kéo lực chú ý của các cô gái về, họ sôi nổi dán sát tới đây: “Thật sự sao? Anh ấy cũng chơi ở gần đây à?”

“Bùi Sí là ai?” Trì Hạ thu hồi tầm mắt, tò mò thuận miệng hỏi.

Trịnh Dung Dung bỗng nhiên phản ứng lại, cũng không nhìn xe nữa: “Hạ Hạ, gần đây cái tên bên ban 11 vẫn còn quấn lấy cậu có phải không?”

Nghĩ tới nam sinh dự thính từ lúc khai giảng tới bây giờ vẫn luôn chặn trước cổng trường để tán tỉnh cô, mày Trì Hạ lại nhăn lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Tớ đã nói cho chủ nhiệm rồi.” Nhưng mà dường như cũng không có tác dụng, mọi người đều nói hắn căn bản không sợ giáo viên.

“Mấy tên đó đều là loại hư hỏng, mà hư hỏng thì nào có ai sợ giáo viên chứ.” Trịnh Dung Dung có vẻ mặt tớ hiểu rất rõ phiền não của cậu mà, “Mới vừa rồi không phải cậu hỏi Bùi Sí là ai sao? Anh ta là người có thể trị được đám đầu gấu trường chúng ta đó.”

Trì Hạ nghiêm túc nghe, Trịnh Dung Dung tiếp tục nói: “Hồi cấp hai cậu không học ở Giang Thành cho nên chắc là không biết, Bùi Sí rất nổi tiếng ở Giang Thành, hồi cấp hai tớ đã nghe nhắc tới anh ta rồi. Anh ta học ở trường Chức Cao ở bên cạnh, quan hệ rộng, thủ đoạn cũng rất hung hăng, ở Giang Thành không ai dám chọc anh ta hết. Nếu không hay là cậu đi tìm anh ta đưa chút phí bảo hộ đi, có anh ta che chở rồi, sẽ không có ai dám làm phiền cậu đâu.”

Một nữ sinh bên cạnh nghe thấy lời này liền che miệng cười rộ lên: “Dung Dung, lời này cậu nghe ai nói thế? Bùi Sí mà thu phí bảo kê sao?”

Trịnh Dung Dung liếm môi: “Tuy rằng phí bảo kê là tớ bịa ra, nhưng loại người như bọn họ còn không phải là kiếm tiền bằng cách này sao? Tớ thấy trên TV đều diễn như thế.”

“…”

Bùi Sí đi từ bãi đỗ xe ra.

Mấy nam sinh đang đứng ở trạm xe buýt vẫn luôn dính mắt ở trên cái xe của anh.

Chờ lúc dừng đèn đỏ, Tổng Khải tặc lưỡi: “Lại là đám mọt sách bên Nhất Trung, một đám trẻ ranh chưa hiểu sự đời, ha ha ha đúng không anh Sí?”

Anh Sí nhà hắn không để ý tới hắn, mà lại quay đầu nhìn về phía trạm xe buýt đối diện cách đó không xa, đôi mắt dưới mũ bảo hiểm sắc bén thuần túy, ánh mắt rơi xuống trên người cô gái kia.

Ánh nắng chiều khoác ở sau lưng cô, ngọn tóc cũng nhiễm một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, khí chất sạch sẽ tốt đẹp không nói nên lời.

Tống Khải cười đến lưu manh: “Kia không phải cô nhóc mới vào nhầm phòng chúng ta sao, anh Sí thích hả? Thích thì mang theo chơi đùa đi.”

Đường Minh Viễn tiếp lời: “Đừng nha, dù sao anh Sí cũng chỉ vừa mới đá em gái Tưởng xong.”

Nghĩ tới một màn ban nãy trong phòng bao, lúc Bùi Sí với vẻ mặt không biểu cảm nói lời chia tay, đôi mắt của Tưởng Sân Sân đỏ hồng, Đường Minh Viễn liền cảm thấy tội lỗi.

Nam sinh Chức Cao như bọn họ đều có những quy định bất thành văn, chính là không làm học sinh tốt, Đường Minh Viễn không rõ tại sao Bùi Sí lại yêu đương với Tưởng Sân Sân, nhưng có thể nhìn ra anh căn bản không hề để bụng.

“Đá thì có cái gì hiếm lạ, không đá mới là kỳ cục đấy.” Tống Khải đếm đếm thời gian, “Mày từng gặp qua cô bạn gái nào của anh Sí trụ được qua một tháng không đổi chưa?”

“Đúng nhể,” Đường Minh Viễn cũng cười, “Anh Sí đừng lại dây dưa với đám học sinh ngoan bên Nhất Trung nữa.”

Ánh mắt Bùi Sí giật giật, thu hồi tầm mắt, mũ bảo hiểm che đi bờ môi mím thành một đường thẳng của anh, lúc anh không cười thì có loại cảm xúc lãnh cảm sợ hãi.

Trong nháy mắt khi đèn xanh sáng lên.

Chiếc xe Agusta kia như con mãnh thú nhào lên bắt mồi, xé rách không khí, cắt ra từng mảnh hư ảnh.

***

Lúc về tới nhà, cô nhỏ Trì Nhạn Lan đang bưng một đĩa trứng xào cà chua đi từ trong bếp ra, ôn hòa cười: “Hôm nay chơi vui không con?”

Đổi dép đi trong nhà xong, Trì Hạ ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng cất túi xách: “Để con giúp cô nhỏ.”

“Không cần không cần, đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm thôi.” Trì Nhạn Lan xoa đầu Trì Hạ, lại thò người ra phòng khách lớn giọng gọi, ngữ khí không còn ôn nhu như vừa rồi, “Hạo Hạo, ăn cơm!”

Trì Nhạn Lan gọi vài tiếng, bên trên lầu cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Trì Hạ rửa tay xong liền đi tới trước cửa phòng ngủ của em họ Phó Hạo, gõ cửa hai cái rồi đẩy ra, Phó Hạo cảnh giác nhìn thoáng qua, sau khi xác định không phải mẹ mình thì lại tiếp tục chơi trò chơi trên máy tính như không có chuyện gì.

Trước kia Trì Hạ từng nghe mẹ mình nhắc qua, cô nhỏ và chú đã sớm ly hôn từ khi em họ Phó Hạo mới hai, ba tuổi, tòa án phán giao Phó Hạo cho cô nhỏ nuôi dưỡng, từ nhỏ Phó Hạo đã nghịch ngợm gây sự không biết nghe lời, năm nay vừa mới lên lớp 6 đã nghiện game nặng, bề ngoài cô nhỏ luôn cường thế mạnh mẽ, nhưng Trì Hạ biết, thật ra bà ấy luôn trộm khóc vào ban đêm.

Trì Hạ đi qua đó, bắt chước ngữ khí của người lớn: “Hạo Hạo, cô nhỏ gọi em xuống ăn cơm, không được chơi trò chơi nữa.”

“Ai cần chị lo.” Phó Hạo vẫn đại sát tứ phương với trò chơi của nó như cũ.

“Phó Hạo, gọi con ra ăn cơm con không nghe thấy có đúng không? Ngày mai mẹ sẽ đem bán máy tính của con đi!” Trì Nhạn Lan đi vào trong, lạnh giọng dạy dỗ.

Phó Hạo không tình nguyện đóng máy tính lại: “Nghe rồi, y như sấm gầm ý.” Lúc cọ ngang qua Trì Hạ, quai hàm nó phồng lên, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói, “Đều tại chị, phiền chết mất.”

Trì Nhạn Lan là bác sĩ ở bệnh viện nhân dân Giang Thành, sau khi ăn cơm xong, bà nói gần đây nhân lực ở bệnh viện không đủ, một tháng kế tiếp phải thường xuyên trực đêm: “Hạ Hạ, giúp cô nhỏ giám sát Hạo Hạo được không? Ngàn vạn lần đừng để nó tan học là trộm chạy tới tiệm net nhé.”

“Dạ được.” Trì Hạ nghiêm túc gật đầu.

Phó Hạo không để bụng chậc một tiếng.

Trì Nhạn Lan nhìn về phía Phó Hạo, biểu tình nghiêm túc: “Sau này tan học là phải về với chị, nghe chưa? Chị con học hành giỏi như vậy, cũng không biết học hỏi cho nhiều vào.”

“Rồi.” Phó Hạo chọc chọc cơm, “Lợi hại, lợi hại nhất được chưa.”

“…”

***

Sau khi Trì Hạ nói chuyện mình bị chặn ở cổng trường cho chủ nhiệm lớp thì vẫn luôn không có tiến triển gì, một tuần mới rốt cuộc cũng tới. Thứ hai buổi chào cờ đầu tuần, chủ nhiệm giáo dục lên bục thông báo chuyện này trước toàn trường, nói sẽ cho nam sinh dự thính kia xử phạt thích đáng.

Vốn tưởng rằng chuyện này xem như đã ổn rồi, nhưng mà vừa kết thúc tiết thể dục giữa giờ, Trì Hạ đã bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.

“Nhà em không ở Giang Thành đúng không?” Chủ nhiệm lớp uống một hớp nước, hỏi cô.

Trì Hạ gật gật đầu.

“Có người thân ở bên này sao?”

“Có cô nhỏ của em.”

“Ồ, vậy sao.”

Chủ nhiệm lớp đẩy cái ghế không bên cạnh tới, bảo Trì Hạ ngồi xuống: “Đinh Khải Minh ở ban 11 quấy rầy em kia…” Nói tới đây, chủ nhiệm lớp đẩy đẩy mắt kinh, dường như là đang tự hỏi xem nên biểu đạt thế nào, “Em biết điều kiện để làm học sinh dự thính ở Nhất Trung chúng ta chứ?”

Vào được trường này, trừ học sinh giỏi thi vào bằng năng lực ra, còn có một bộ phận người thông qua quan hệ, hoặc là tiền tài để vào được danh sách học sinh dự thính. Có thể vào dự tính ở Nhất Trung Giang Thành, Trì Hạ biết, nhà Đinh Khải Minh ở Giang Thành không phú cũng quý.

“Trong khoảng thời gian này, tốt nhất là nên để cô nhỏ em tới đón em khi tan học.” Chủ nhiệm lớp uyển chuyển nói, “Trường học không quản được chuyện ở bên ngoài, đặc biệt là người nhà có tiền… em hiểu chứ?”

Trì Hạ dừng một chút, chậm rãi đáp: “Hiểu ạ… cảm ơn thầy đã nhắc nhở.”

***

Mùa hè sau giờ Ngọ, cổng trường Chức Cao ra ra vào vào các nữ sinh, người nào người nấy đều mặc váy ngắn, trên mặt trang điểm tinh xảo, Trì Hạ một thân đồng phục xanh trắng liền có vẻ phá lệ bắt mắt.

Trì Hạ siết chặt tờ tiền hai trăm đồng trong túi áo đồng phục, lòng bàn tay đổ không ít mồ hôi, tiền này của cô vốn là dùng để mua sách tài liệu.

Hiện tại, cô tính dùng nó làm phí bảo kê.

Cô gái nhỏ vừa mới lên cấp ba, tâm trí còn chưa có hoàn toàn trưởng thành, cho nên suy xét tới việc cô nhỏ phải trực đêm nhiều ngày, tan học chắc chắn không có cách nào tới đón cô, cô liền nghĩ tới lời Trịnh Dung Dung nói trước kia.

Tới Chức Cao tìm nam sinh tên Bùi Sí, hy vọng anh trong khoảng thời gian này có thể bảo vệ mình.

Đối diện cổng trường Chức Cao là một quán bida.

Tống Khải đang đánh bóng bàn, đôi mắt vô tình thoáng nhìn qua, ngay sau đó liền chỉ về phía kia: “Anh Sí nhìn kia, lại là cô nhóc kia. Học sinh ngoan của Nhất Trung tới Chức Cao chúng ta làm cái gì?”

Bùi Sí nhàn nhạt nhìn qua.

Liền thấy cô gái đang co người đứng ở dưới bóng cây, thỉnh thoảng ngó đầu nhìn trong sân trường, tựa hồ như đang tìm người nào đó, thân hình cô nhỏ xinh, ngay cả áo đồng phục cũng mặc đến rộng thùng thình, làn da lộ ra bên ngoài có cùng một màu trắng gần giống với màu của vải đồng phục mặc trên người.

Rất nhanh, cô gái khẩn trương gọi một nam sinh lại để nói chuyện.

“Ôi, đệch.” Tống Khải cũng thấy một màn kia, suy đoán, “Cô nhóc này có bạn trai bên trường chúng ta?”

Đường Minh Viễn cười mắng: “Liên quan gì tới mày, kích động thế.”

Tống Khải: “Chuyện của mỹ nữ chính là chuyện của tao. Aizz, anh Sí anh nói xem, nam sinh kia nhìn chẳng ra làm sao cả, sao có thể tóm được một tiên nữ như vậy chứ?”

Bùi Sí không để ý tới hắn, cũng không hề nhìn đối diện, lấy bật lửa từ trong túi ra, đi tới một bên châm điếu thuốc.

Không lâu sau, Tống Khải lại gào lên: “Mẹ nó, trâu nha, tiểu tử kia thế mà lại tán tỉnh cô nhóc đó trước mặt mọi người, thật đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu…”

Còn chưa có gào xong, đầu hắn liền bị một vật thể không xác định ném trúng.

Nhìn bao thuốc lá lăn trên mặt đất, vẻ mặt Tống Khải không hiểu gì: “Anh Sí, sao anh lại lấy bao thuốc ném em?”

“Để mày cmn yên lặng chút.” Thanh âm Bùi Sí cực nhạt.

Tống Khải vuốt đầu: “Hic.”

Bên kia.

Trì Hạ lấy đủ dũng khí, tìm được một nam sinh hỏi xem Bùi Sí ở đâu, nam sinh không những không có ý tứ giúp đỡ mà thậm chí còn muốn động thủ động cước, cô chưa từng gặp qua tình huống này, sợ tới mức nhanh chóng chạy đi.

Lúc đi ngang qua quán bida đối diện, mơ hồ nghe thấy hai chữ “anh Sí”.

Cô dừng chân, nhìn vào trong quán bida.

Trong một góc, một nam sinh đội mũ lưỡi trai màu đen đang lười biếng dựa vào vách tường, cho dù hơi cong người xuống nhưng vẫn có thể nhìn ra được vóc dáng anh rất cao. Mí mắt hơi xốc, ánh mắt anh trầm xuống, cách một tấm kính của quán bida đối diện với tầm mắt của cô.

Sau vài giây im lặng.

Cơ hồ là không ý thức được, Trì Hạ nghe thấy chính mình hỏi: “Anh là, lão đại ở chỗ này sao?”

Đối phương không nói chuyện, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Diện mạo của nam sinh anh khí vô cùng có tính công kích, mi mắt cao, hốc mắt thâm thúy, mũi thẳng tắp, hai cánh môi mỏng tùy ý ngậm điếu thuốc. Mũi nhọn trên gương mặt anh không hề thu liễm, giờ phút này một tay chống gậy bida, một tay đút túi quần, cổ áo sơ mi màu đen hơi xệ xuống, lộ ra xương quai xanh trắng lạnh.

Có khí chất tùy ý ngạo mạn thấm sâu ở trong xương cốt, bữa bãi thác loạn.

Mặt anh vô biểu cảm làm cho Trì Hạ có chút sợ sệt.

Đợi một lát, ngay khi cô cho rằng anh sẽ mặc kệ mình thì nam sinh lại lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: “Có việc?”

Nam sinh không có đuổi cô đi.

Trì Hạ nhấp môi xốc lại lá gan, nhỏ nhẹ gật đầu một cái.

Do dự một hồi, cô đi lên trước đẩy cửa kính ra, đem lý do đã chuẩn bị tốt nói ra một lần.

“Là thế này, em nghe nói anh rất lợi hại, em muốn nhờ anh giúp… giúp bảo kê em một đoạn thời gian.”

Đây là lần đầu tiên cô nói như vậy, cũng là lần đầu tiên cô giao tiếp với loại người như nam sinh này, thế nên lúc nói chuyện có chút khẩn trương nên đã nói lắp.

Tầm mắt xệt qua mồ hôi dày đặc trên chóp mũi cô gái.

Ngón tay Bùi Sí vuốt ve gậy bida một chút.

Trầm mặc hồi lâu.

Giống như là cảm thấy hoang đường, khóe môi Bùi Sí cong lên một độ cong nhợt nhạt: “Tôi bảo kê cô? Coi ông đây là bảo vệ à?”

Trì Hạ giải thích: “Không phải, em có thể đưa phí bảo kê.”

Cô sờ lấy tiền trong túi, sau một lúc sờ soạng, tâm liền nhảy lên lộp bộp.

Hai trăm đồng cô để trong túi hình như mất rồi…

Lúc ba chữ “phí bảo kê” lọt vào trong tai, Bùi Sí còn tưởng rằng mình nghe lầm, không chờ anh mở miệng, cô nhóc trước mặt đã quay người nhìn xung quanh, giống như là đang tìm cái gì đó, mặt đỏ đến không chịu được.

Một lát sau, cô nhìn anh một cái, sau đó nhút nhát sợ sệt từ trong túi lấy ra một thứ tiến lên: “Có thể đưa trước cái này không?”

Bùi Sí dời mắt qua.

Liền thấy trong lòng bàn tay của cô nhóc có một cây kẹo que.

Trì Hạ tận lực đè xuống cảm giác hốt hoảng, mềm giọng bổ sung: “Ngọt lắm đó.”

Tầm mắt buông xuống dừng ở trên que kẹo kia một lát, mi mắt Bùi Sí khẽ nâng, cười nhạt.

“Phụt ha ha ha ha ha!” Tống Khải đứng một bên nhịn không được cười như heo kêu.

Cmn phí bảo kê, thế mà còn là một cây kẹo que!

Đường Minh Viễn cũng nhịn không được, theo sau cười rộ lên.

Thế nhưng lại còn có người cảm thấy Bùi Sí nghèo đến nỗi muốn thu phí bảo kê? Được rồi, phí bảo kê còn chưa tính, mấu chốt là con mẹ nó một cây kẹo que đổi lấy phí bảo kê là cái ý gì?

Tống Khải cầm gậy bida cười như một thằng thiểu năng trí tuệ: “Ê học sinh ngoan, đọc sách nhiều đần cả người rồi à? Lấy thứ đồ cho trẻ con này làm phí bảo kê, coi anh Sí nhà bọn này là đứa nhóc ba tuổi hả?”

Trì Hạ nhanh chóng nhìn Bùi Sí.

Loại người như bọn họ, có phải tính tình thật sự không tốt hay không? Sẽ không nổi hứng lên đánh người chứ?

Nghĩ thế, cô nhanh chóng cúi đầu, muốn giải thích bản thân không phải cố ý, tiền của cô mất rồi, sẽ bù lại sau mà.

“Em…”

Cô mới nói được một chữ, trong tầm nhìn liền xuất hiện một bàn tay với đốt ngón tay thon dài, lòng bàn tay hướng ra, làn da trắng lạnh, ở hổ khẩu còn có một vết sẹo màu nâu thẫm.

Ánh mắt hướng lên theo lòng bàn tay, đối diện với đôi mắt đen như mực của nam sinh.

Trì Hạ ngẩn người.

Sau đó lập tức phản ứng lại, ngoan ngoãn bỏ cây kẹo que vào trong lòng bàn tay của nam sinh.

Sự việc tiến triển theo triều hướng này khiến cho mọi người trợn mắt há mồm.

Tống Khải còn đang cười ha ha ha, nhìn thấy cảnh này xong liền không ha nổi nữa, ngay cả cây gậy bida cũng thiếu chút nữa không cầm vững.

Tình huống gì đây, anh Sí nhà bọn họ thật sự nhận kẹo que của cô gái nhà người ta hả?

Bùi Sí nhận cây kẹo que kia, dường như không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngón tay câu lên xé mở vỏ kẹo ra, trực tiếp đem kẹo ngậm vào trong miệng.

Hàm răng của thiếu niên dùng lực, cắn kẹo, kẽo kẹt rung động.

Biểu tình anh vẫn có chút lạnh lẽo như cũ, đôi mắt đen nhánh xẹt qua biểu tình khẩn trương đến vô thố của cô gái.

“Bùi Sí Chức Cao, làm quen một chút.”