Thiếu niên cao lớn đứng thẳng dưới thân cây hòe, phía sau là bầu trời u ám, lá cây hòe ở trên đỉnh đầu đang lay động trong gió, mấy con mèo đang meo meo cọ tới cọ lui bên chân anh.
Đôi mắt Bùi Sí chăm chú nhìn cô.
Trong tay anh cầm theo một hộp quà màu tím nhạt, bên trên có dải lụa được cột thành nơ con bướm xinh đẹp.
Trì Hạ thu hồi tầm mắt, một lần nữa quay lưng lại, đôi mắt hơi ướt át.
Cô không thể hiểu được, không phải đã ở bên người khác rồi sao? Vậy vì sao còn tới tìm cô chứ.
Trì Hạ muốn nhấc chân đi về nhà, nhưng mà hai chân căn bản không nghe sai khiến.
Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ cửa hông đi ra ngoài đầu hẻm.
Trạm xe bus không có người nào, từng chiếc xe bus dừng lại mở cửa rồi nhanh chóng đóng lại, sau đó liền chạy đi xa.
Thanh âm đóng cửa xe hơi lớn, khiến mấy con mèo nằm ở gần đó sợ hãi chạy mất.
Bởi vì sắp mưa, trên đường cũng không có người nào, đèn đường đầu hẻm đã sớm được bật sáng.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên mảnh rêu xanh trên con đường lát đá trong ngõ nhỏ.
Thấy cô đi ra, hô hấp Bùi Sí như sắp ngừng lại, rõ ràng chưa qua được bao lâu, nhưng anh cảm thấy như đã xa cô cả thế kỷ rồi.
Anh nâng chân nhanh chóng đi tới bên cạnh cô.
Cô dái mặc một cái áo dài màu bột sen, bên ngoài là cáo khoác cộc tay dệt len, khuôn mặt nhỏ vừa trắng vừa mềm.
Không khác với bộ dáng hôm cô tới thủ đô thi đấu lắm.
Chỉ là khác với hôm đó, lúc này trong mắt cô không có ý cười, chỉ có ướt át mông lung và sự xa cách nhàn nhạt.
Bùi Sí rũ mắt nhìn vào mắt cô, trong lòng đau đớn, nhưng lại chỉ có thể ra vẻ nhẹ nhàng cong cong môi: “Cái này tặng em.”
Anh giơ tay ra, cái hộp quà màu tím nhạt đựng chiếc váy công chúa mà anh đã thắng được cho cô.
Chúc em sinh nhật vui vẻ trước nhé, Hạ Hạ.
Trì Hạ liếc mắt nhìn hộp quà kia, không có duỗi tay nhận, khóe mắt chua xót, cô nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt hỏi một câu: “Anh đang yêu đương với Lưu Tuyết, có phải không?”
Bùi Sí không nói chuyện, đôi mắt đen trầm, bên trong ảm đạm không chút ánh sáng, ngay cả cánh tay đang nâng lên trong nháy mắt cũng vô lực mà rũ xuống.
Anh không nói lời nào, ở trong mắt cô chính là cam chịu.
Rốt cuộc thì nếu không yêu đương, sao anh lại không nói cho cô biết?
Trì Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng đều đã nghe người ta nói nhiều lần như vậy rồi, cô lại còn muốn tìm anh xác nhận một lần nữa.
Cô cảm thấy bản thân ít nhiều gì cũng có chút buồn cười.
Cô gái cong cong môi, đôi mắt ướt đẫm: “Có phải mỗi một cô bạn gái cũ của anh, đều sẽ nhận được một món quà chia tay như vậy hay không?”
Tâm Bùi Sí hung hăng bị giằng xé.
Trì Hạ lau mắt: “Nhưng mà em không được tính là bạn gái cũ của anh, chúng ta chưa từng ở bên nhau, không phải sao…”
Cô gái nỗ lực nghẹn lại nước mắt, hốc mắt run rẩy.
Cô không thể khóc, anh đã không thích cô nữa, khóc chỉ càng khiến người khác cảm thấy cô làm màu, cô cũng không phải người yếu đuối.
Bùi Sí giật giật môi: “Ở trong lòng anh, chúng ta đã ở bên nhau rồi.”
Ở trong lòng anh, em là duy nhất.
Trì Hạ cảm thấy lời anh nói thật nực cười, cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói ở bên nhau thì ở bên nhau, nói chia tay thì chia tay, dựa vào cái gì chứ?”
Dựa vào cái gì mà lúc thích thì liều mạng theo đuổi, lúc không thích nữa thì một chân đá văng ra, sau đó lại đi ở bên người khác.
Đôi mắt đen nhánh của Bùi Sí nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.
Cô không biết rằng, tâm anh lúc này đều đang bị lăng trì từng giây từng phút, đau tới mức không thể đập nữa.
Tầm mắt Trì Hạ đảo qua hộp quà trên tay anh, khóe môi mím chặt: “Bùi Sí…”
Cô muốn nói, em rất thích anh, có thể đừng rời xa em không.
Nhưng mà hiện tại anh đã là bạn trai của người khác rồi.
“Đồ của anh em không cần, sau này đừng tới tìm em nữa có được không?”
Thanh âm của cô vẫn mềm nhẹ như cũ, nhưng dường như không còn ngọt ngào như trước nữa.
Trái tim Bùi Sí vừa bị giằng xé dần dần co chặt lại, cảm giác sắp hít thở không thông, anh liều mạng mới có được chiếc váy này, cho dù không thể tận mắt nhìn thấy cô mặc nó vào thì cũng hy vọng cô có thể nhận lấy nó.
Cô gái xoay người liền đi, Bùi Sí vẫn không thể nhịn được, anh giơ tay kéo cánh tay cô, thấp giọng gọi: “Hạ Hạ…”
Bước chân Tì Hạ dừng lại.
“Hạ Hạ, anh rất yêu em, đừng quên anh có được không.” Thanh am của anh vừa nhẹ vừa khàn.
Trì Hạ nhớ tới cô gái ngày hôm đó đứng ở khe núi nhìn bọn họ.
Thật sự sắp hỏng mất rồi.
Nếu đã ở bên Lưu Tuyết rồi, vậy vì sao còn nói những lời này với cô? Vì cái gì mà lại muốn tổn thương thêm một người nữa?
Nếu thật sự yêu cô, vậy thì đừng nên yêu đương với cô gái khác mới phải chứ.
Cô không có quay đầu lại, trực tiếp hất tay anh ra.
Giọt mưa phiêu bay từ trên bầu trời đen nhánh, càng lúc càng lớn.
Hơi ẩm trong con ngõ nhỏ lan tràn rộng khắp ngõ ngách.
Trên đường phố, có một cửa hàng đang mở một bài nhạc tiếng Quảng Đông kiểu cũ, là bài hát [Không thể nói lời gặp lại] của Đàm Vịnh Lân.
Ca khúc đang phát tới đoạn cao trào nhất, tiếng ca theo mưa gió chui vào trong ngõ nhỏ.
“Đoạn tình này, càng lãng mạn lại càng mỹ diệu, ngày chia xa đầu tiên không thể ăn uống, anh không đành lòng nhìn em, đi một bước lại quay đầu lại một lần, khi đi xin đừng quyến luyến nhiều như vậy, chìm nổi tựa như đám đông, làm sao mà không nhớ, anh đau lòng tới nỗi không thể nói lên hai từ gặp lại.”
Lông mi đen như mực của thiếu niên rũ xuống trong nháy mắt, khóe mắt đỏ lên, chất lỏng ấm áp nương theo nước mưa trượt xuống.
Anh một lần nữa ngước mắt nhìn bóng dáng của cô gái, năm ngón tay siết chặt, hộp quà mau chóng bị anh siết tới thay đổi hình dạng.
Ánh sáng đèn đường mỏng manh.
Xe cộ bên ngoài đường lớn mở đèn trước, lúc đi ngang qua khe núi, ánh sáng chiếu lên vũng nước mưa lấp lánh, nhưng ánh sáng ở trên người anh lại trở nên ảm đạm.
Bởi vì mưa to, nhiệt độ giảm xuống không ít.
Anh cảm thấy cả người đều lạnh lẽo, rốt cuộc cũng không thể ấm lên được.
**
Phản ứng nghiện ma túy tra tấn anh cả đêm, đau tới xuyên thấu tim, nhưng anh lại không có sức lực để đấu tranh với nó.
Ở trong buổi đêm trời mưa to, thiếu niên uống vào rất nhiều thuốc ngủ.
Hạ Hạ, lần sau đổi lại là em thích anh đến điên mất có được không.
Sau khi bà ngoại biết chuyện, ở trong bệnh viện khóc đến tê tâm liệt phế.
Đỗ Chí Lập lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, sắp xếp mua vé máy bay ra nước ngoài sớm nhất có thể.
**
Trong năm này, hệ thống thoát nước của thành phố còn chưa đủ hoàn thiện.
Mưa to làm cho giao thông của thành phố Giang thiếu chút nữa tê liệt, tin tức thay phiên oanh tạc, nhắc nhở người dân và bà con đi ra ngoài nhất định phải chú ý an toàn.
Tiết tự học buổi sớm, Trịnh Dung Dung nằm bò ra bàn oán giận: “Trường cũng thật là, mưa to như vậy mà còn bắt chúng ta đi học, thật nguy hiểm mà.”
Trì Hạ không nói chuyện, sách giáo khoa mở ra, cô đang ngâm bài [Manh].
“Tang chi vị lạc, kỳ diệp ốc nhược. Hu ta cưu hề! Vô thực tang trâm. Hu ta nữ hề! Vô dữ sĩ trâm. Sĩ chi đam hề! Do khả thuế dã. Nữ chi đam hề! Bất khả thuế dã.*”
*Cây dâu chưa rụng, thì lá trơn mướt. Than ôi, này chim cưu! Mi chớ ăn trái dâu nhiều. Than ôi, này con gái, chớ phải lòng mê trai. Con trai có phải lòng mê gái, thì còn có thể gỡ ra được. Con gái mà phải lòng mê trai, thì không thể gỡ thoát ra được. (Trích bài Manh – Khổng Tử)
Gió ngoài cửa sổ thổi vào trong phòng học, thổi tung tóc mái trên trán cô, khí chất của thiếu nữ vẫn an tĩnh nhu hòa như cũ, tựa hồ không khác gì so với trước kia.
Chỉ là [Manh] không cần phải học thuộc đâu.
Trịnh Dung Dung bĩu môi, Hạ Hạ thật đã thương, cô ấy vẫn đang muốn tẩy não cho chính mình đi…
Từng ngày trôi qua thật yên bình.
Rất nhanh đã tới kỳ thi cuối kỳ hai lớp 10, ngày thi xong, lớp 10 ban 8 lại tổ chức tụ họp bạn học một lần nữa, rốt cuộc thi sang lớp 11 sẽ phải chia ban tự nhiên và xã hội*, mọi người đều rất luyến tiếc.
*Convert là ban Văn và ban Lý, hai môn này đại diện cho khối Xã hội và Tự nhiên ở bên mình nên mình sẽ dịch như trên để mọi người dễ mường tượng nhé
Bởi vì trước kia có tụ họp ở KTV Mạch Bá cho nên lớp cũng không muốn đổi chỗ khác.
Ở trong phòng bao, mọi người đều rất vui vẻ, có rất nhiều nam sinh ồn ào bảo Trì Hạ hát một bài, bọn họ từng nghe nữ thần hát một lần, giọng ca của cô như tiếng chim hoàng oanh vậy, dễ nghe muốn chết.
Nhưng mà cô gái trước sau vẫn an tĩnh ngồi trên sofa, khẽ cười nói: “Giọng tớ không được thoải mái lắm.”
Đôi mắt cô cong lên, nhưng trong mắt lại trống rỗng.
Trịnh Dung Dung có thể đoán được cô đang nghĩ gì, Hạ Hạ còn chưa quên được Bùi Sí sao?
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Nhưng mà bọn họ đều đã biết, không lâu trước đó có rất nhiều người truyền ra, nói anh đã thôi học ở Chức Cao rồi, cụ thể là đi đâu thì không có ai biết cả.
Trò chơi được hoan nghênh nhất trong các buổi tụ tập đương nhiên là lời thật lòng hay đại mạo hiểm.
Một đám học sinh ngoan thế mà chơi cũng rất high.
Hà Vũ bốc phải lời thật tình, bị hỏi: “Ở đây có cô gái mình thích không?”
“Có nha.” Cậu ta không chút e dè đáp.
“Ôi đệch ôi đệch ôi đệch, ai vậy?” Bọn họ cảm thấy không thể tin nổi, tên đầu gỗ này thế mà cũng có người mình thích hả?!
“Chỉ được hỏi một câu thôi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhá.” Hà Vũ cười.
Trịnh Dung Dung với Trì Hạ không tham gia trò chơi.
Những người khác lại không muốn buông tha cho bọn họ.
Có nam sinh bốc phải đại mạo hiểm, thử thách là quỳ một gối xuống đất làm tư thế cầu hôn, còn phải nói thêm một câu thâm tình chân thành.
Nam sinh đỏ mặt nhìn về phía Trì Hạ.
Nói đùa, ai mà không biết trong lòng cậu ta đang nghĩ cái gì chứ, đám nam sinh cố ý bẻ cong ý tứ của cậu ta, vẫy vẫy tay với Trịnh Dung Dung bên cạnh Trì Hạ: “Dung nhi cô nương, Tĩnh ca ca của cô chọn cô nè ha ha ha ha ha ha ha!”
Trịnh Dung Dung ra ngoài không được bao lâu, Hà Vũ liền kẹp cổ đám nam sinh kia ồn ào náo nhiệt: “Chỉ tại chúng mày lắm mồm đấy, đồ ngu!”
Đám nam sinh dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu ta.
Sau khi ra khỏi phòng bao.
Trịnh Dung Dung thần thần bí bí nói: “Hạ Hạ, lát nữa cúng ta tới chỗ tụ hội của lớp 12 ban 1 đi được không?” Tim cô nàng đập thình thịch.
Lớp 12 ban 1, là lớp của Cố Quyến.
Cô ấy mới vừa nhắn tin với anh ta, nghe nói lớp bọn họ cũng làm buổi tụ họp tốt nghiệp cấp ba ở đây, vui muốn chết.
Bây giờ còn cách kỳ thi đại học một tháng, Cố Quyến mỗi lần thi đều được hạng nhất toàn trường, về cơ bản là sẽ có thể vào được đại học thủ đô*.
*Thực ra chỗ này convert là Kinh đại, là đại học Kinh. Kinh ở đây có thể hiểu là Bắc Kinh (đại học Bắc Đại, một trong hai đại học top đầu của Trung Quốc), nhưng mình sẽ dịch kinh ở đây là kinh đô (thủ đô) nhé
Trịnh Dung Dung cảm thấy bản thân rất có áp lực, trước kia Cố Quyến thi đậu Nhất Trung Giang Thành, cô ấy phải nỗ lực rất nhiều mới đuổi kịp được bước chân của anh ta, nhưng mà hiện tại anh ta muốn tới đại học thủ đô, đó là đại học top đầu cả nước đấy…
Trì Hạ biết, Cố Quyến và Bùi Sí có quan hệ anh em, cô đều nghe Trịnh Dung Dung nói qua.
Cho nên nghe thấy cô ấy muốn đi tìm Cố Quyến, nội tâm cô dường như cũng có chút chờ mong.
Phòng bao A4361, lần tụ hội này là Cố Quyến mời khách.
Cùng trường ba năm, tất cả mọi người bây giờ mới biết nhà Cố Quyến vô cùng có tiền, đám con gái trong buổi tụ hội đều chú ý tới anh ta.
Có tiền có sắc còn có tài, trách không được có rất nhiều người nói anh ta là Giang Trực Thụ.
Trịnh Dung Dung tìm được phòng bao A4361 của lớp 12 ban 1.
Trì Hạ giương mắt, nhìn chằm chằm chữ A kia hồi lâu.
Phòng bao bị người mở ra từ bên trong, Cố Quyến đứng ở cửa, vừa lúc đối mặt với tầm mắt của cô.
Cố Quyến không đeo kính, mắt đào hoa hơi cong lên.
Tim Trịnh Dung Dung đập càng lúc càng nhanh, cô nàng khẩn trương gọi: “Đàn anh Cố Quyến.”
Cố Quyến cười gật đầu, mời bọn họ vào chơi.
Trịnh Dung Dung vô cùng khẩn trương, cô ấy ngồi bên cạnh Cố Quyến, có rất nhiều nữ sinh đều nhìn về phía bọn họ.
Cô ấy đang muốn tìm chuyện để nói, nhưng mà Cố Quyến bỗng nhiên nghiêng đầu tới đây, chỉ là người anh ta nhìn lại là Trì Hạ.
Anh ta ôn thanh hỏi: “Trì Hạ, có thể ra ngoài chút không? Anh có chuyện muốn nói với em.”
Thanh âm anh ta không cố tình nói nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
Mọi người bắt đầu ồn ào.
Ôi mẹ, giáo thảo chủ động xuất kích kìa! Em gái này thật có phúc nha!
Trì Hạ vừa lúc cũng có chuyện muốn hỏi Cố Quyến.
Cô gật gật đầu: “Được.”
- ----------------------------------------------
Tác giả có chuyện muốn nói: Chắc là sắp tới đô thị rồi ~