Mặt trời chiếu sáng rực rỡ. Bên ngoài trời nóng như nồi hấp.
Kỳ Ngôn Châu đưa Thẩm Kiều đến nơi, rồi rời đi trước.
Kỳ nghỉ hè đã đến, nên quán net không thiếu người, nhưng thành phố trò chơi lại đầy rẫy những rắc rối, hết cái này đến cái khác liên tục xuất hiện. Ông chủ đã liên lạc với cậu nhiều lần và bảo cậu phải đến thị trấn càng sớm càng tốt, khiến cậu không thể tiếp tục chần chừ.
Cậu bước đi thật nhanh.
Thẩm Kiều đứng ở cửa, xa xa nhìn bóng dáng của cậu đi xa, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Sau đó, cô quay lại và bước vào lớp học múa.
Đới Tùng Xuân còn đang họp, trợ lý tiếp Thẩm Kiều, rót cho cô một ly nước, và bảo cô đợi một lúc.
Bởi vì hai người không phải lần đầu gặp mặt, nên tự nhiên cũng bớt đi chút dè dặt.
Thẩm Kiều do dự một lúc. Cô vô thức nắm chặt cốc, cuối cùng, cô cẩn thận nói ra suy nghĩ trong đầu: “...Không biết em có cơ hội không?”
Cô trợ lý suy nghĩ một chút, sau đó, vẻ mặt trở nên ngượng ngùng nói: "Chuyện này hiện tại chưa biết được."
Học trò của Đới Tùng Xuân, danh hiệu này được phát ra, cũng xem như là có vài phần trọng lượng.
Múa ba lê cũng có thể được coi là bữa ăn của giới trẻ, khi đến một độ tuổi nhất định, sẽ phải treo giày và trở vào hậu trường, hoặc trở thành một biên đạo múa hoặc một nhà phê bình khiêu vũ, hầu hết đều là giáo viên, chẳng hạn như cô Đới Tùng Xuân. Tất nhiên, trong số học sinh mà cô Đới Tùng Xuân dạy lúc trước, có một số người sau khi ngừng múa lại đi làm huấn luyện múa, nếu không thành danh thì có thể lấy danh nghĩa của Đới Tùng Xuân.
Nhưng tuổi còn trẻ như Thẩm Kiều kinh nghiệm trong ngành không nhiều, còn chưa hoàn thành bài kiểm tra chứng chỉ đã bắt đầu dẫn người, nên rất khó yên tâm.
Trợ lý: "Đã thiếu tiền thì vì sao không nhận tài trợ? Người đó rất có thành ý, và đã cùng cô Đới bàn bạc xong. Nếu không, chị để hai người gặp mặt, xem tâm tình thế nào?"
Thẩm Kiều thở dài. Giọng điệu cô rất chân thành, rồi giải thích với cô ấy: “Một phần là sau này em có thể muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cho dù không đi cũng chưa chắc có thể tham gia được đoàn khiêu vũ của họ, em không có kinh nghiệm hợp tác với những người khác. Vì vậy, em sợ điều đó sẽ làm chậm trễ đến sự sắp xếp của họ."
Từ nhỏ, Thẩm Kiều đã tập múa ba lê cổ điển. Hai năm gần đây, cô mới bắt đầu học múa ba lê hiện đại.
Ở Trung Quốc, âm nhạc cổ điển hầu như không có lối thoát, tiết mục của hầu hết các đoàn múa là múa ba lê hiện đại dưới nhiều hình thức khác nhau, múa ba lê không chỉ giới hạn ở hình thức múa ba lê mà còn bổ sung rất nhiều tính sáng tạo, dễ tiếp cận và thú vị.
Đối với Thẩm Kiều mà nói, cả hai hệ múa ba lê đều rất tốt, nhưng cô muốn học thêm theo hướng múa ba lê cổ điển.
Đó là ý định ban đầu của cô.
"...Một phần là... chị, em rất rất thiếu tiền, kinh phí không đủ, nếu chuyện đó làm chậm trễ, em sẽ rất căng thẳng, và lo lắng mình làm không tốt. Để kiếm tiền sinh hoạt, em phải dành hết tâm trí cho việc múa ba lê."
Đôi mắt của cô sắc bén, khi cô nói điều này, cô không có bất kỳ cảm giác tự ti nào, cũng không tỏ ra dáng vẻ chật vật. Ngược lại là một chút kiêu ngạo cùng phong thái uy nghiêm, ẩn dưới vẻ ôn nhu.
Dù còn trẻ, nhưng tầm nhìn cao hơn vài phần.
Theo một nghĩa nào đó, Thẩm Kiều từ nhỏ đã luôn là một người rất ích kỷ.
Cái tôi này khiến cô không bị mất mát trong một thời gian dài khi gặp tai nạn, nhưng trong vô thức, cô sẽ làm tổn thương những người xung quanh mình.
Trợ lý của cô Đới hiểu ra, sau đó liền gật đầu nói: "Chị hiểu rồi, nếu có thời gian, chị sẽ giúp em nghĩ cách, sau đó hỏi cô giáo Đới."
"Cảm ơn chị."
____
Thẩm Kiều gặp lại Đới Tùng Xuân, xem đoàn múa chuyên nghiệp luyện tập một hồi, sau đó chốt lại lịch học hè.
Khi cô nhận ra thì trời đã chạng vạng tối.
Cô trả học phí cho trợ lý rồi rời khỏi lớp học múa.
Đới Tùng Xuân không phải nhận học trò miễn phí, dù sao cô ấy cũng không phải nhà từ thiện, giá cả cũng không cao, chính là học sinh cô chọn, cái này không khác gì giáo viên giáo dục tư thục bình thường xây dựng.
Tuy nhiên, đối với Thẩm Kiều mà nói, lần này, cô ấy đã giao toàn bộ số tiền trong tay. Nếu sau này có chuyện gì xảy ra thì không có cách nào giải quyết.
đèn đỏ.
Thẩm Kiều đứng yên trước ngã tư, lấy điện thoại ra nhìn WeChat.
Khoảng nửa tiếng trước, Kỳ Ngôn Châu gửi tin nhắn nói hôm nay công việc làm thêm của cậu sẽ kéo dài đến nửa đêm, nên bảo cô về ăn cơm trước.
Nhân tiện, cậu đã gửi cho cô một lì xì màu đỏ với số tiền không xác định.
Thẩm Kiều mím môi, không nhận hồng bao, chỉ đánh chữ trả lời: 【Được. 】
Sống ở nhà của Kỳ Ngôn Châu lâu như vậy, cô đã dần quen thuộc với khu vực xung quanh đường Chấn Đồng. Các con hẻm trong khu nhà cũ có bảy tám khúc cua, không thể nói là ghi nhớ như in, nhưng đường chính, xe buýt và tàu điện ngầm xung quanh sẽ không bao giờ sai.
Cả hai không thể ở bên nhau mỗi ngày như cặp song sinh dính liền, hai người về nhà riêng là chuyện bình thường.
Theo dòng người đông đúc nhất vào buổi tối, Thẩm Kiều một mình lên tàu điện ngầm.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, phải đi bộ một lúc để đến khu vực gần đường Chấn Đồng.
Vào mùa hè, bầu trời đêm trong vắt và đầy sao.
Bên ngoài trời oi bức, không có gió.
Từng giọt mồ hôi mơ hồ hiện ra trên trán Thẩm Kiều, tô điểm làn da của cô, trượt xuống gò má.
Cảm giác đó lại xuất hiện lần nữa.
Cô lại cảm thấy có ai đó đang theo dõi, lặng lẽ quan sát cô.
Lần này vẫn là Lư Sam San sao?
Không thể nào.
Lần trước hai người đã nói chuyện khá cởi mở, Lư Sam San không nên đến gây sự nữa. Hay là, cô ấy vẫn còn điều gì đó để nói với cô?
Thẩm Kiều dừng bước, bước chân dần dần trở nên do dự.
Trước khi rẽ vào con hẻm có đèn đường sáng trưng, cô dừng lại và quay đầu lại.
không có ai.
Thẩm Kiều thăm dò gọi thử: "Lư Sam San? Là em sao?"
"..."
Không phản hồi.
Tim cô thắt lại, mắt đảo quanh tìm kiếm những chỗ có thể ẩn nấp trong góc khuất bóng tối.
Không có.
Chỗ đó cũng không có.
Đợi một hồi, cảm giác bị theo dõi cũng mơ hồ biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện.
Thẩm Kiều cầm điện thoại trong tay, do dự một chút, quyết định không gọi cho Kỳ Ngôn Châu. Nếu cậu nhận được cuộc gọi của cô, cậu chắc chắn sẽ quay lại ngay lập tức và trì hoãn công việc.
Cô đã gây cho cậu rất nhiều rắc rối rồi.
Hơn nữa, cô không thể chắc chắn liệu ai đó có thực sự có ác ý hay đó chỉ là di chứng tâm lý sau khi "thông báo cho nạn nhân của mình".
Đúng lúc đó, một người cô từ góc phố đi tới, xách theo một túi rau, chậm rãi đi vào ngõ.
Thẩm Kiều lập tức sải bước đi theo.
Mãi đến khi về đến nhà, xoay người khóa cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa sắt phát ra một tiếng "Ầm..." dài. Nó giống như một loại tín hiệu trấn an.
Thẩm Kiều ngồi trên xích đu, đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm đất, đung đưa, nhẹ nhàng phiêu bồng, giống như một chiếc lá, không có trọng lượng của sinh mệnh.
Khi nào Kỳ Ngôn Châu sẽ về?
Trong kỳ nghỉ hè, Thẩm Kiều đã bắt đầu bận rộn.
Đi đến chỗ cô Đới Tùng Xuân để luyện vũ đạo tất nhiên là ưu tiên hàng đầu.
Sau khi tham khảo ý kiến của Đới Tùng Xuân để được hướng dẫn, nữ trợ lý đã sắp xếp một công việc khác cho cô, công việc này không được coi là công việc thường xuyên, đó là hướng dẫn những người mới bắt đầu trong tổ chức luyện tập hàng ngày, giúp họ kéo dài và rèn luyện một số kỹ năng cơ bản, sau đó cho họ một công việc hàng tháng.
Khoản tiền này khá đáng kể, và nó có thể được dành cho việc đào tạo kiểm tra nghệ thuật.
Thời gian còn lại, Thẩm Kiều thỏa thuận với chủ cửa hàng giấy thuốc lá trong ngõ, mỗi ngày cho cô trông cửa hàng hai giờ, trả cho cô tiền lương một giờ là 10 tệ.
Vì ông chủ phải về nấu cơm cho cháu gái đến chơi, nên cô không thể ở trong cửa hàng hai tiếng đồng hồ.
Công việc làm thêm này không có hợp đồng, tiền thì như bèo, cái lợi là gần nhà, không khó, không có khách vẫn có thể làm bài. Một số tiền nhỏ kiếm được rất nhiều tiền, có thể có một nghìn nhân dân tệ trong hai tháng, đủ để thay rất nhiều đôi giày mũi nhọn để luyện tập.
Thẩm Kiều đơn giản là nhận biết mấy loại thuốc lá, thuận lợi làm việc.
Ngoài ra, cô cũng nhận một số công việc không giới hạn trong diễn đàn đồ cũ ở cùng thành phố, chủ yếu là sao chép bài tập hè cho học sinh trung học cơ sở và học sinh trung học phổ thông.
Trong thời đại ngày nay, hầu hết sinh viên đều có nhiều tiền, không lo lắng về túi tiền và cho tiền một cách hào phóng. Nếu có thể bắt chước chữ viết tay một chút, giá sao chép bài tập về nhà sẽ cao hơn.
Nhận được rất nhiều, số tiền tương đối khá tốt.
Thẩm Kiều đầu óc choáng váng chép lại "Nhạc Dương Tháp Truyện", ngòi bút lướt nhanh trên mặt giấy, cô không khỏi cười khổ.
Ngày trước, ai có thể ngờ rằng trên đời này vẫn còn tồn tại một công việc kinh doanh như vậy.
Ai có thể nghĩ rằng sẽ có lúc cô giúp người khác chép bài tập.
Một xu chiến thắng một anh hùng.
Cô cuối cùng đã có một sự hiểu biết sâu sắc.
____
Sáng sớm.
Kỳ Ngôn Châu đẩy cửa vào, liền thấy Thẩm Kiều nằm trên sô pha, và hăng hái viết sách.
Vào lúc này, một bộ phim truyền hình đang phát trên TV. Nữ diễn viên tỏ ra nghiêm khắc, có gì lớn tiếng khiển trách. Nhưng không ai để ý tới nó, cũng không cảm thấy nóng nảy, chỉ dùng nó làm âm thanh nền, lấp đầy căn phòng.
Thẩm Kiều mặc một chiếc váy ngủ không tay màu xanh nhạt, lộ ra một phần bắp chân tinh xảo, một lần hất lên liền trắng đến chói mắt.
Cô cau mày, cử chỉ tay của cô trông khá lộn xộn.
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn, rồi ngay lập tức quay đi. Đôi môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt có chút u ám: "Tại sao cậu lại viết cái này?"
Thẩm Kiều rất chăm chú chép bài. Mãi cho đến khi giọng nói vang lên bên tai, cô mới biết Kỳ Ngôn Châu đã về.
Cô đặt bút xuống, ngồi thẳng dậy, cười với Kỳ Ngôn Châu: "Cậu đã về rồi. Hôm nay, tôi thử làm mì lạnh, trong tủ lạnh vẫn còn một ít, cậu có muốn ăn thử không?"
Những ngày này, Kỳ Ngôn Châu thường làm việc bán thời gian bên ngoài cả đêm.
Thẩm Kiều biết quán net có lịch trình nên không hỏi thêm nữa.
Kỳ Ngôn Châu đáp lại một tiếng: "Ừ"
Thẩm Kiều lập tức nhảy xuống ghế sô pha, xỏ dép lê đi mở tủ lạnh.
Mì lạnh được làm theo khẩu vị của riêng cô, tương đối nhẹ. Sau khi suy nghĩ, cô cho thêm một số gia vị vào và trộn một cách không khéo léo.
"Được rồi."
Thẩm Kiều đặt đĩa xuống, xoay người.
Ai ngờ, Kỳ Ngôn Châu đứng bên ghế sô pha, cúi đầu đọc những gì cô viết.
"Quý Châu không có con lừa, người làm việc thiện đều đã lên thuyền...", "Con lừa của Quý Châu"? Đây không phải là bài học của học sinh cấp 3 sao? Sao cô lại đi chép cái này?"
Thẩm Kiều bị cậu hỏi, nên mặt cô liền hơi đỏ mặt. Chủ yếu là chưa từng làm "việc xấu", chẳng hạn như làmbài tập cho người khác, nên cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Dừng một chút, cô mới nhỏ giọng, nói: "Tôi viết cho người khác."
"Ai?"
"Chỉ là...à, là ai đó trên mạng, tôi không biết. Đứa trẻ bị phạt chép cổ điển Hán ngữ trong kỳ nghỉ hè. Để tôi giúp nó."
Kỳ Ngôn Châu bị cô làm cho buồn cười: “Một bài viết bao nhiêu?”
Nghe vậy, Thẩm Kiều kinh ngạc mở to hai mắt: “Làm sao cậu biết?”
"Là cậu nói mà?"
"Lẽ nào cậu cũng từng chép?"
"..."
Kỳ Ngôn Châu không nói gì liếc nhìn cô một cái, rồi đặt tờ giấy về lại sô pha: “Đừng làm những việc này nữa, sắp lên lớp 12 rồi, ngay cả thời gian làm bài cũng không có đâu."
Thẩm Kiều cố nén nụ cười. Cô thở dài, rồi nhỏ giọng, nói: "Tôi cũng không thể làm gì được. Tôi còn chưa đủ 18 tuổi, chỉ có thể làm việc này trước để kiếm chút tiền."
"Tôi sẽ nuôi cậu." Câu nói của Kỳ Ngôn Châu chắc chắn không chỉ là câu nó xuông.
Ngày Thẩm Kiều trả tiền cho Đới Tùng Xuân trở về, cậu đã chuyển cho cô một số tiền lớn, gần năm vạn tệ.
Khi đó Thẩm Kiều sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là trả lại.
Bản thân Kỳ Ngôn Châu vẫn còn là một học sinh trung học chưa đủ tuổi, sống ở một nơi như thế này, cậu bận rộn với công việc bán thời gian mỗi ngày, có vẻ như rất vất vả, cậu không có kiểu quần áo và giày mới nào trên người. Nhưng cậu lại tiêu một số tiền lớn trên người cô, thật sự rất lạ.
Ở trong mắt Thẩm Kiều, Kỳ Ngôn Châu nhìn hung ác, nhưng tuyệt đối không phải người xấu.
Vì vậy, cô không nghĩ theo hướng đó. Cô chỉ cảm thấy rằng cô phải làm việc rất chăm chỉ để tiết kiệm tiền.
Cậu đưa tất cả cho cô cùng một lúc.
Thẩm Kiều quả thực cảm động trước câu nói “Tôi chu cấp cho cậu” của cậu, nhưng cô tuyệt đối không nhận tiền.
Vô công không nhận thưởng.
Đến đứa trẻ cũng hiểu đạo lí này.
Hai người gần như cãi nhau một lần nữa về điều này.
Cuối cùng Thẩm Kiều nói, sau khi tiêu hết số tiền trong tay, nếu còn thiếu, cô sẽ hỏi mượn cậu. Nếu không, cô chỉ có thể chuyển đi chỗ khác.
Kỳ Ngôn Châu chỉ có thể từ bỏ.
Lần này Thẩm Kiều không muốn cùng cậu cãi nhau, chỉ có thể nói: “Kỳ Ngôn Châu, tôi không muốn trở thành gánh nặng của bất kỳ ai.”
"Cậu chưa bao giờ là gánh nặng."
"Vậy để tôi làm một chút. Hơn nữa, tôi còn ở đây làm bài tập của mình, sẽ không chậm trễ đâu."
Từ đầu đến cuối, Kỳ Ngôn Châu đều không cách nào từ chối cô, nên cậu chỉ có thể gật đầu.
"Đến ăn thử mì lạnh của tôi làm đi!"
"...Ừ"
Tác giả có điều muốn nói:
Kỳ Ngôn Châu: Vợ tôi làm gì cũng đúng =v= nhưng tôi thực sự không thể nhìn thấy cô ấy làm việc cực khổ như vậy!