Lục Mộ Trầm kinh ngạc nhìn Tống Nhiễm, mãi lâu sau vẫn không đáp lời.
Tống Nhiễm nắm tay anh, nói: “Em nói thật! Chúng ta sinh em bé đi.”
Lần trước gọi video với mẹ Lục, bà tỏ vẻ rất mong được bế cháu.
Lục Mộ Trầm không nói gì, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên chống một gối lên giường, bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn.
Tống Nhiễm ôm eo anh.
Lục Mộ Trầm ngả người đè cô xuống.
Trong lúc môi kề môi, bàn tay nóng bỏng của anh không nhàn rỗi chút nào.
Thời gian hai người bên nhau đủ lâu để Lục Mộ Trầm hiểu rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, chẳng mấy chốc Tống Nhiễm đã nhũn cả người, ý loạn tình mê.
Lục Mộ Trầm ngồi dậy, nhanh chóng cởi áo thun trắng ra rồi ném xuống đất, sau đó tháo nút thắt ở quần. Anh bỗng nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn cô bằng ánh mắt chăm chú, sâu thẳm.
Tống Nhiễm nhìn anh cởi quần xuống, nhìn thấy nơi kiêu ngạo đó của anh.
Cô đỏ bừng mặt, vội đưa mắt sang chỗ khác.
Lục Mộ Trầm lại cúi người, một tay chống bên người Tống Nhiễm, một tay nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại đối diện với anh.
“Trốn cái gì?”
“Không… Không…”
Tống Nhiễm túm chặt chiếc chăn dưới thân theo bản năng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Mộ Trầm nhìn chằm chằm cô một lát rồi đột nhiên bật cười, xoa đầu cô và nói:“Nhiễm Nhiễm à! Sao em vẫn ngượng ngùng như thế?”
Tống Nhiễm đỏ mặt.
“Ai… Ai ngượng chứ? Đừng nói bậy!”
Dù ngượng thật đấy nhưng cô không chịu thừa nhận đâu, nói ra mất mặt chết!
Cơ mà cô cũng không biết rốt cuộc mình đang ngại cái gì, rõ ràng đã là vợ chồng…
Lục Mộ Trầm cười, hôn nhẹ lên môi Tống Nhiễm, sau đó bất ngờ bế cô ngồi dậy.
Cô ngồi trên đùi anh, cảm nhận được da thịt nóng hừng hực của anh, nóng đến mức khiến trái tim cô run lên.
Cô đỏ bừng mặt, rúc đầu vào cổ anh, ôm chặt anh hơn.
Đêm dài dài dằng dẵng. Càng về sau, Tống Nhiễm càng không theo kịp tiết tấu của Lục Mộ Trầm, ý thức tan rã, trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ mơ hồ: “Thể lực của nam và nữ cách biệt quá lớn, không thể so sánh được.”
Ban ngày bận rộn như thế mà vẫn còn nhiều sức vậy…
Tống Nhiễm hoàn hồn, đó cũng là lúc Lục Mộ Trầm rút ra khỏi cơ thể cô ngay thời điểm mấu chốt.
Tống Nhiễm ngây người, sững sờ nhìn anh
Thật lâu sau, Lục Mộ Trầm mới cúi người xuống, ôm cô thật chặt, cảm nhận được sự run rẩy của cô.
Tống Nhiễm trầm mặc giây lát rồi khẽ nói:
“Anh vừa…”
Giọng nói của Lục Mộ Trầm khàn khàn, trầm thấp:
“Anh biết mẹ bảo với em là bà muốn bế cháu. Nhưng đây là giai đoạn đỉnh cao trong sự nghiệp của em, anh sợ em sẽ hối hận.”
“Anh…”
“Vì anh, em đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội rồi”
Lục Mộ Trầm ngẩng đầu, vuốt ve gò má của Tống Nhiễm, nhìn sâu vào mắt cô, nói tiếp:
“Dù em không nói, anh vẫn biết em rất thích công việc hiện tại. Nhiễm Nhiễm à! Anh không cần em hy sinh vì anh. Gia đình quan trọng nhưng sự nghiệp của em cũng rất quan trọng, đừng vì mẹ muốn bế cháu mà trói buộc bản thân trong nhà. Muốn có con thì lúc nào cũng có được. Còn sự nghiệp, bỏ lỡ rồi có thể không bao giờ có lại.”
“Em nghĩ kỹ đi, Nhiễm Nhiễm”
Tống Nhiễm sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quả thật, một trong những nguyên nhân khiến cô muốn sinh con là vì mẹ Lục tỏ ý với cô. Cô biết ông bà nào cũng muốn bế cháu. Không chỉ mẹ Lục mà ngay cả bố của cô cũng từng hỏi cô khi nào định có con.
Dù sao cô và Lục Mộ Trầm đã kết hôn được hai năm, giờ cảm tình thắm thiết, kinh tế đã ổn định, có thể cân nhắc chuyện con cái được rồi.
Cô không ghét trẻ nhỏ nhưng nói một cách nghiêm túc thì hiện tại, cô chưa nghĩ đến chuyện này. Cô rất thỏa mãn cuộc sống hiện tại, một nửa thời gian dành cho sự nghiệp, một nửa thời gian dành cho thế giới riêng của hai người. Có sự nghiệp, có tình yêu đã rất hạnh phúc rồi. Cô còn muốn chơi nữa vài năm.
Tống Nhiễm không nhịn được mà bật cười, ôm Lục Mộ Trầm, hai mắt cong cong.
“Để em ngẫm lại.”
Lục Mộ Trầm xoa xoa cô đầu, ánh mắt cưng chiều.
“Đồ ngốc.”
...
Cuối năm là dịp để tổ chức khen thưởng liên miên, ngày nào Tống Nhiễm cũng đi nhận giải, bận tối mắt tối mũi. Lục Mộ Trầm vẫn chạy giữa công ty và trường học, đương nhiên là vội hơn hơn bình thường nhiều. Có hôm, anh chẳng còn sức giày vò cô, mười giờ hơn mới về nhà, sau đó tắm rửa rồi ôm cô nhắm mắt ngủ luôn.
May mà bận rộn thế nào thì cuối cùng vẫn hoàn thành trước tết Nguyên Đán.
Hai ngày trước khi bước sang năm mới, Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị về quê ăn tết.
Mẹ của Lục Mộ Trầm gọi điện thoại báo rằng đã sắm tết xong xuôi, tất cả đã về đông đủ, chỉ chờ hai người thôi.
Ngoài mẹ của Lục Mộ Trầm ra, họ hàng nào cũng mong họ mau về chơi mạt chược cùng.
Từ Hạo thua thảm trong tay Lục Mộ Trầm gửi “thư khiêu chiến” cho Tống Nhiễm:
“Mau đưa chồng của chị về để đấu với em!”
Tống Nhiễm đang ngồi trên giường lướt điện thoại, đọc được tin nhắn của Từ Hạo thì cười không khép nổi miệng.
Lục Mộ Trầm đi ra từ phòng tắm, liếc thấy tin nhắn trên điện thoại thì cướp điện thoại trong tay Tống Nhiễm, nhắn lại một câu đơn giản:
“Khá khen cho dũng khí của bại tướng.”
“ĐM họ Lục kia!”
Lục Mộ Trầm khẽ cười, trả lại điện thoại cho Tống Nhiễm:
“Thu dọn mọi thứ xong rồi à?”
“Xong rồi!”
Cô chỉ hai va li đang mở, nói:
“Nhiều đồ quá, em không đóng được.”
Việc tốn sức là của hắn, Lục Mộ Trầm tự giác xử lý, đè đồ trong vali xuống, một lát đã có thể đóng được, sau đó xách va li để vào bên tường rồi quay về giường.
Kinh nguyệt tháng này chậm mười ngày. Mới đầu, cô cứ tưởng trúng thưởng, còn mua que thử thai về kiểm tra, kết quả vừa vào nhà vệ sinh thì phát hiện đã đến kỳ.
“Chậm mười ngày thế này thì khi nào về phải đi khám và uống thuốc.”
“Ừ”
Tống Nhiễm ngửa đầu nhìn anh, hai mắt cong cong.
Lục Mộ Trầm cưng chiều vuốt má cô, sau đó cúi đầu hôn…
...
Tết năm ngoái, Lục Mộ Trầm theo Tống Nhiễm về nhà vợ nên năm nay sẽ về quê của Lục Mộ Trầm. Vé máy bay đã đặt trước nhưng vì phòng thí nghiệm của Lục Mộ Trầm tạm thời có chút việc nên đổi sang chuyến bay lúc xế chiều. Nào ngờ máy bay lại cất cánh trễ, lúc hạ cánh đã tám giờ tối rồi.
Chú Lý lái xe tới đón họ.
Trên đường về nhà, Tống Nhiễm mở cửa kính nhìn không chớp mắt cảnh phố phường tấp nập phồn hoa bên ngoài.
Dòng xe cộ như nước, hai bên đường là hai dãy cổ thụ, đèn lồng lớn màu đỏ treo cao, đèn nê ông đủ màu sắc chăng khắp các cây. Cả thành phố lung linh sáng rỡ.
Trên vỉa hè có các cặp đôi đang tình tứ tay trong tay, các cặp vợ chồng trẻ dắt theo con nhỏ, những ông bà già và con cháu của họ. Hầu như ai cũng mang một nụ cười hạnh phúc.
Gió lạnh thấu xương nhưng nơi nơi vẫn ngập tràn ấm áp.
“Trước kia, em rất ghét lễ mừng năm mới. Người người nhà nhà đoàn viên còn em lại càng thấy cô độc.”
“Nhiễm Nhiễm…”
“Em không sao. Có lẽ bây giờ em đã quên cảm giác cô độc rồi. Em thấy mình thật sự rất hạnh phúc.”
“Là anh cho em hạnh phúc đó.”
“Anh cũng thế.”
Hai người nhìn nhau đắm đuối, rồi bỗng nhiên cùng bật cười.
Tống Nhiễm vùi mặt vào ngực Lục Mộ Trầm, cười khanh khách ra tiếng.
Lúc đến nhà tổ của họ Lục đã hơn chín giờ.
Mọi người đã ăn cơm tối, người lớn ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, trẻ con cười đùa chạy nhảy khắp phòng, một nhóm người trẻ tuổi thì đang hào hứng chơi mạt chược.
Thấy Tống Nhiễm, em họ của Lục Mộ Trầm lập tức gọi cô:
“Chị dâu mau lại đây chơi mạt chược! Đang chờ chị đấy!”
Tống Nhiễm kích động nói:
“Lát nữa! Giữ chỗ cho chị! Chị cất đồ đã!”
Tống Nhiễm mới học chơi mạt chược vào năm ngoái, thế mà lại nghiện chơi mạt chược, cứ thấy mọi người chơi là muốn góp một chân.
“Cuối cùng cũng về rồi! Ăn cơm chưa?”
Mẹ của Lục Mộ Trầm chạy ra từ phòng bếp, nắm tay Tống Nhiễm thi nhíu mày:
“Trời! Tay lạnh vậy! Mau sưởi ấm đi.”
“Thím có túi sưởi đấy, theo thím lên phòng đi”
Chân Y Y đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía này.
Tống Nhiễm thấy Chân Ý ý thì nhoẻn miệng cười.
“Thím nhỏ về lúc nào thế?”
Chân Ý Ý cười đáp: “Thím về trước hai người hai ngày.”
Mẹ của Lục Mộ Trầm nói: “Vậy Ý Ý dẫn Nhiễm Nhiễm lên lầu sưởi ấm tay đi. Mẹ đi hâm nóng lại đồ ăn cho hai đứa đã.”
“Cảm ơn mẹ.” Tống Nhiễm nói.
“Cảm ơn cái gì chứ!”
Má Lục tươi cười vào phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn cho Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm.
Chân Ý Ý kéo Tống Nhiễm vào phòng mình ở trên lầu, sạc điện cho túi sưởi.
“Cháu đợi một lát.”
Tống Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, vẫy vẫy Chân Ý Ý.
“Thím nhỏ cũng ngồi đi.”
Chân Ý Ý ngồi xuống, hỏi chuyện:
“Giờ này hai đứa mới về, tắc đường lắm à?”
“Không phải tắc, mà là tắc muốn xỉu luôn! Đúng rồi, chú nhỏ đầu rồi ạ?”
Tống Nhiễm nhìn quanh, không thấy bóng dáng chú nhỏ đâu.