Người nằm trên ván nằm sửa chữa không phải ai khác, mà chính là Ôn Huyền! Ôn Huyền trượt ra từ gầm chiếc Mercedes-Benz G Class của mình.
Mái tóc dài mềm mượt được cô buộc lên cao thành búi tóc đơn giản.
Nhưng có lẽ do hoạt động dưới gầm xe khá lâu, mấy sợi tóc mềm mỏng rơi xuống, rong chơi bên cổ cô.
Góc độ này khiến cho góc nghiêng của cô càng rõ nét hơn, vốn dĩ bản thân cô đã có vẻ ngoài xinh đẹp, góc nghiêng lại càng thêm phần tinh xảo.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, đeo một đôi găng tay sợi len, bẩn thỉu, dính đầy dầu máy, trên tay còn cầm một chiếc cờ lê mở chốt.
Lục Kiêu thấy cảnh này:“...” Cô...
biết sửa xe? Vào lúc này, một bóng người chạy từ trong phòng ra, Tang Niên đưa thêm cho cô một số dụng cụ mà cô cần, thuận tiện còn mang cho cô một chai nước khoáng.
Hình như cô rất khát, uống hơi gấp gáp, nước còn chảy xuống dọc theo chiếc cằm trắng nõn, chảy thẳng xuống xương quai xanh rõ nét rồi dừng lại, không chảy vào áo sơ mi trắng của cô.
Uống nước xong, cô đưa cánh tay nhỏ lên lau miệng.
Nhưng cô không chú ý tới bàn tay mình đang dính dầu nên vừa lau là mặt cũng dính bẩn.
Tang Niên vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho cô, Ôn Huyền ngước mắt nhìn cậu, đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào.
Bầu trời sẩm tối có sự chuyển màu tiếp nối xinh đẹp, ánh sáng lọt qua từng khe hở của những căn nhà gạch ngói đã được xây dựng từ lâu, làm ánh lên màu đỏ lấp lánh của ánh chiều tà.
Nụ cười của cô xinh đẹp rạng rỡ, đôi mắt giống như chứa đựng ánh sao lấp lánh.
Thật sự quá đẹp, Lục Kiêu cứ thể đứng cách đó không xa nhìn cảnh đẹp này.
Anh nhìn cô cười với Tang Niên.
Mặc dù cô đang cười với người khác, nhưng nụ cười đó lại giống như một viên đạn bay nhanh, trực tiếp xuyên qua không khí, bắn thẳng vào trái tim Lục Kiêu.
Ôn Huyền phải tiếp tục làm việc, cô vén tay áo lên, lộ ra cổ tay tinh tế trắng nõn, cầm chiếc cờ lê qua đôi găng tay sợi len dính bẩn.
Khi cô quay lại thì nhìn thấy một bóng dáng đang đi vào lối rẽ cách đó không xa.
Cô lập tức run lên, gì vậy trời? Hình như bóng người chỉ thoáng qua rồi biến mất ấy là Lục Kiêu thì phải? Ôn Huyền quay đầu hỏi Tang Niên: “Niên Niên, đại ca của các cậu về rồi à?” Cậu trai mê gái, à không, Tang Niên rõ ràng là một cậu con trai đẹp trai vừa tròn mười tám tuổi, cứ thế bị cô ghẹo đỏ cả mặt, cậu ngây ngô lắc đầu, đôi mắt sáng rực như chú nai con, nói: “À, không...
không, đại ca của chúng tôi có nhiều việc phải làm lắm, không làm việc đến đêm khuya thì không về đâu.” Ôn Huyền nhíu mày.
Sau đó cô nhún vai một cái: “Thôi được rồi.” Cô lại nằm trên ván nằm sửa chữa, trượt vào gầm xe.
Thật ra cô rất muốn gặp Lục Kiêu, chẳng qua không phải vì chuyện lúc nãy, mà là vì chuyện khác.
Chuyện liên quan đến chiếc xe của cô.
Sau khi xe bị lật xuống mương, rõ ràng xe của cô đã từng được sửa chữa một lần rồi.
Bề ngoài có thêm vài vết xước thì không có vấn đề gì.
Chỉ có điều Ôn Huyền không hề nghĩ rằng, một số bộ phận dưới gầm chiếc G Class của mình đã được anh đổi mới một lượt.
Đúng vậy, Tang Niên nói với Ôn Huyền rằng Lục Kiêu đã sửa xe giúp cô.
Ban đầu, theo bản năng cô còn nghĩ rằng đại Đội trưởng Lục sợ mang ra cửa hàng sửa thì lãng phí tiền nên tự mình ra tay, nhưng khi cô chui vào gầm xe kiểm tra mới trợn tròn mắt.
Phuộc giảm xóc áp suất cao Black Mamba đứng đầu trong các loại phuộc giảm xóc.
Nó còn có hai chế độ nén và đàn hồi, một cái thôi đã mấy chục ngàn, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Lò xo giảm xóc được trang bị thêm bàn tới.
Thậm chí cô còn thấy anh đổ đầy dầu giúp cô, vứt thêm cả mấy can dầu quân dụng vào cốp sau.
Không phải anh ta lạnh lùng lắm à, sao lại đối xử với cô...
à không, lại quan tâm đến hành trình tiếp theo của cô vậy?