Mế mỉm cười đứng dậy, ân cần nhìn Lục Kiêu, dịu dàng nói: “Mấy hôm nay bận rộn như vậy, chắc cậu kiệt sức rồi nhỉ? Đợi một chút, tôi đi làm món gì đó cho cậu ăn ngay đây.
Hôm qua, tôi và cô Ôn Huyền đặc biệt làm món Tsampa và trà bơ yêu thích của cậu đấy, nếu lát nữa có đi ra ngoài thì nhớ mang theo một ít, nhỡ đói còn có cái mà ăn.” Mế vừa dứt lời, không cần biết Lục Kiêu nghe được những gì, cả người Ôn Huyền đã cứng ngắc.
Khoan, khoan, khoan đã...
Làm thì có làm đấy, nhưng sao lại biến thành đặc biệt làm cho anh ta thế: Có lẽ do cô chột dạ, nên nghe câu này cứ cảm thấy sai sai thế nào ấy.
Ôn Huyền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Không biết đó có phải là ảo giác của cô không, sau khi mế nói ra những lời đó, cô cứ có cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau.
Đột nhiên cô cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông.
Nhưng chuyện này chẳng là gì, lúc cô im lặng không nói lời nào vùi đầu vào ăn thì có tiếng bước chân của ai đó vọng đến...
Ôn Huyền len lén quay mặt sang một bên, biểu cảm trở nên khó diễn tả.
Trời ơi! Cái con người này thật là, lúc cần xuất hiện thì không thấy đâu, cứ phải xuất hiện lúc cô vừa nói xong câu đó, căn giờ chuẩn quá cơ! Bởi vì lúc này các thành viên trong đội đã ăn xong và đi ra ngoài rồi nên trong nhà ăn chỉ có cô, mẽ và ông cụ Lý đang ngồi ăn quanh một chiếc bàn vuông nhỏ.
Trên bàn ăn có cháo, Tsampa, các sản phẩm từ sữa khác, túi xách Tây Tạng, và rượu lúa mạch trong tay ông cụ Lý.
Lục Kiêu tới ăn cơm, chắc chắn chỉ có thể ngồi ở đây.
Đột nhiên, trước mặt cô bị một bóng đen cao lớn bao phủ, anh ngồi đối diện với cô.
Ôn Huyền không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy không khí xung quanh bất giác ngột ngạt, hormone nam tính phả thẳng vào mặt khiến trái tim nhỏ bé của cô run lên, trong lòng giống như có một con nai nhỏ đang điên cuồng chạy loạn.
Nhưng lúc này, khuôn mặt ông cụ Lý đang lúc đó lúc xanh vì lời nói trước đó của cô nên cũng không để ý đến sự kỳ lạ ấy.
Sau nhiều lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng ông ấy không nhịn được, nghiêm túc nói với cô: “Tôi nói này, Tiểu Ôn à, tuy cô là ngôi sao lớn, nhưng sau này nhất định phải thận trọng lựa chọn nửa kia của mình!” Nói đến đây, ông cụ Lý ngừng lại một chút: “Đúng vậy, với điều kiện tốt như cô, tôi nghĩ lấy một người giàu có không khó, nhưng ở tuổi này, giả sử cô thực sự tìm được một ông già bảy tám mươi tuổi để kế thừa gia sản đi.
Chậc, thế nhỡ chẳng may người ta sống lâu thì sao? Như vậy chẳng phải mất cả chì lẫn chài hay sao?”
Ông cụ Lý vừa mới dứt lời, Ôn Huyền suýt nữa bùng nổ tại chỗ!
Sao không nói chuyện khác mà vẫn còn nói chuyện này vậy trời! Một người có giá trị bạc tỷ như cô mà cần gả cho một lão già sắp về chầu trời để hưởng tài sản à? Cô cố hết sức không để ý đến sự tồn tại của người đối diện, khóe miệng giật giật, nhất thời không đáp lại.
Ông cụ Lý bất lực nhìn cô, thở dài: “Cô nhóc này...
Haizzz, cô còn nhỏ nên không hiểu được cảm giác ở góa là như thế nào đâu, nhiều tiền để làm gì chứ? Tìm một người mạnh mẽ, trẻ trung, đẹp trai lợi hơn nhiều!” Ôn Huyền: “...” Khóe mắt cô khẽ giật, cố gắng tìm cớ cho mình rồi lẩm bẩm: “...
Nói thì dễ, chứ ông nhìn đám đàn ông trong giới bọn cháu mà xem, ai ai cũng muốn tranh tài đọ sắc với phụ nữ bọn cháu cả.” Ông cụ Lý thở dài: “Ai bảo nhất định phải tìm người trong giới các cô đâu? Ở chỗ của chúng tôi có nhiều người như vậy đó thôi!” Vừa nói, ông ấy đột nhiên nhìn người đàn ông bên cạnh: “Cô xem! Chẳng hạn như Đội trưởng Lục của chúng ta này, một cỗ máy chiến đấu, một người đàn ông thực thụ!”