Vốn dĩ Tang Niên muốn ngồi cùng nữ thần của mình, thế nhưng cậu nhóc mũm mĩm kia nhìn thấy chị gái xinh đẹp là trợn hết mắt lên.
Cậu bé vừa cầm đùi gà to bự vừa đỏ mặt ngượng ngùng nói với mẹ rằng muốn ngồi cạnh chị gái xinh đẹp.
Tang Niên đâu thể tranh giành với đứa con nít được? Ôn Huyền trực tiếp để cậu bé mũm mĩm ngồi vào vị trí còn lại bên cạnh cô.
Mọi người rất sôi nổi, cực kỳ thân thiện với Ôn Huyền.
Đã thế, một người con gái có tính cách phản xã hội như Ôn Huyền lại có thể phát huy xuất sắc vẻ đẹp đặc biệt của một cô gái có tính cách trong ngoài tương phản.
Ở chỗ công cộng, Ôn Huyền thường được khen là dẻo miệng và có nụ cười ngọt ngào.
Khi Lục Kiêu quay trở lại, anh chăm chú nhìn cảnh cô hoàn toàn hòa hợp với mọi người, ánh mắt hơi lóe.
“Đội trưởng Lục đến rồi à, cậu mau đến đây ngồi ăn đi.
Mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé! Muốn ăn gì trong bếp cũng có hết.” Mế cười thân thiện gọi anh.
Mặc dù Ôn Huyền không ngẩng mặt nhìn, nhưng dường như cô vẫn có thể cảm nhận hơi thở của anh truyền đến.
Tuy nhiên, Ôn Huyền không quay đầu lại, cô chỉ đưa tay hất mái tóc dài ra sau vai, để lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng, chẳng rõ là vô ý hay cố tình nữa.
Không đợi đến hai giây sau...
Một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.
Ôn Huyền quay người lại theo phản xạ khiến chiếc áo khoác rơi xuống, cô vội đưa tay giữ nó lại.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy Lục Kiêu đi về chỗ mình, anh chẳng thèm nhìn cô, nói một câu: “Thời tiết càng ngày càng lạnh, mọi người chú ý giữ ẩm!” Rõ ràng Lục Kiêu chỉ khoác áo cho mỗi mình cô, nhưng lời nhắc nhở lại dành cho tất cả mọi người.
Ôn Huyền cúi đầu nhìn chiếc áo, hơi nhướng lông mày lên.
Đây là áo khoác của anh.
Cô ngước mắt nhìn anh, như cười như không, nói: “Đội trưởng Lục, bây giờ tôi không lạnh!” Lúc này Lục Kiêu đã ngồi xuống ghế, vừa bưng bát cơm đựng đồ ăn lên.
Anh chẳng thèm liếc mắt nhìn cô, trả lời với vẻ mặt vô cảm: “Không, cô lạnh.” Tang Niên phì cười, suýt thì phát ra tiếng.
Lục Kiêu lạnh lùng liếc cậu, Tang Niên giả vờ đang ho khan, sau đó ngồi nghiêm chỉnh.
Nhưng mà sao lại thế này nhỉ? Sao cậu lại có cảm giác bầu không khí giữa Đội trưởng và chị Huyền hôm nay cứ là lạ một cách khó tả.
Ánh mắt của Tang Niên cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, cậu nghĩ: Chẳng lẽ do hôm nay chị Huyền mặc bộ váy đó quá đẹp cho nên Đội trưởng không chịu được? Hay là Đội trưởng thấy chị ấy mặc hở quá.?” Tang Niên tự tưởng tượng linh tinh, càng nghĩ càng cảm thấy kích động trong lòng.
Cuối cùng cậu không kìm được, bèn cười nói ẩn ý với Ôn Huyền: “Chị Huyền, đội trưởng của bọn em nói đúng đấy.
Chị nên mặc áo vào đi, chị mới khỏe lại, đừng để bị cảm lạnh.” Ôn Huyền: “...” Mặc, đương nhiên là mặc, sao cô có thể không mặc chứ.
Đây là áo khoác của Đội trưởng Lục đẩy.
Cứ như vậy, Ôn Huyền nhìn anh chăm chú, từ từ mặc chiếc áo khoác Jacket to và rộng của Lục Kiêu vào.
Ngay tức khắc, hương thơm nam tính thuộc về anh quanh quẩn trên chóp mũi cô.
Mùi gỗ thông lạnh lùng xen lẫn mùi thuốc lá thoang thoảng, và cả mùi hương nam tính độc đáo của riêng anh...