Lục Kiêu mất kiên nhẫn, anh chỉ vào cửa lần nữa, lập tức xoay người nói: “Mau lên.” Đừng để anh nhìn thấy cô nữa.
Nếu không, anh sợ mình không kiềm chế được, sẽ xé nát cô ra.
Lục Kiêu nghĩ rằng mình đã nói đến mức này rồi thì cô sẽ đi.
Nhưng anh không thể ngờ được rằng, ngay lập tức bóng người đó đột nhiên nhào đến chỗ anh.
Nắm lấy cổ áo sơ mi anh kéo xuống, buộc anh phải cúi đầu, không một lời báo trước, cô mạnh bạo cắn lấy bờ môi anh.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi.
Bên ngoài, gió lớn gào thét, đập mạnh vào cửa sổ, giống như tiếng dã thú kêu gào, muốn phá hủy thế giới này.
Ôn Huyền cắn môi anh, ánh mắt cô tràn đầy lửa giận và sự khiêu khích.
Dường như cô muốn nói với anh rằng anh không hề cao thượng như vậy, vẫn bị cô kéo vào đầm lầy sa ngã.
Lục Kiêu nhìn cô gái gần ngay trước mắt, máu trong người đông lại, trái tim như muốn ngừng đập.
Nhưng chỉ trong chốc lát, anh bỗng đẩy cô ra.
Lồng ngực anh phập phồng, đưa tay lên xoa xoa khóe miệng bị cô cắn, nhìn cô với ánh mắt u ám.
Ôn Huyền bị anh đẩy ra, lưng đập mạnh vào vách tường.
Cơn đau làm kích thích dây thần kinh của cô.
Nỗi tức giận khiến đôi mắt cô bắt đầu trở nên sắc lạnh.
Được, được lắm! Đột nhiên cô xoay cổ tay, đá đôi giày trên chân ra, đưa hai tay lên quấn gọn mái tóc dài của mình lên cao.
Vẻ mặt của Lục Kiêu chợt thay đổi, Ôn Huyền xoay người sang một bên, tung cú đá với một lực rất mạnh vào ngực anh.
Lần này người bị đá văng vào tường lại là anh.
Ôn Huyền như biến thành một người khác, tàn nhẫn và ngông cuồng.
Lục Kiêu kinh ngạc nhìn cô, có vẻ như không ngờ cô gái này lại có bản lĩnh đáng gờm như vậy.
Ôn Huyền cười chế nhạo một tiếng.
Cô là tuyển thủ đạt giải vô địch quốc gia môn quyền Anh nữ.
Nhân lúc Lục Kiêu còn đang cảm thấy khó tin, cô bước lên trước một bước, hai tay túm lấy cổ áo anh rồi kiễng chân lên...
Lục Kiêu: “...”.
Lục Kiêu đẩy cô ra một lần nữa, nhưng Ôn Huyền lại lao tới.
Anh: “...” Một khoảnh khắc nào đó, những gì đè nén sâu trong lòng anh cuối cùng cũng bùng nổ.
Trong đôi mắt đen láy như có một cơn lốc đang ngưng tụ, cuốn thành vòi rồng và lao tới.
Cuối cùng, ngay lúc này...
Anh xoay người đè sát cô vào tường, nghiêng người, cúi đầu xuống.
Khi hai người tách nhau ra, lồng ngực của họ phập phồng, hơi thở gấp gáp rối loạn.
Ôn Huyền liểm cánh môi sưng đỏ của mình, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Khóe môi cô hơi nhếch lên một cách trào phúng: “Đội trưởng Lục, thích một người thì không thể che giấu được đầu, cho dù miệng anh không nói th...” Cô nhìn lướt qua chiếc quần thể thao màu xám của anh, đáy mắt hiện lên ẩn ý nào đó.
Nói xong, cô đẩy anh ra, đi đến chỗ đôi giày của mình, cúi xuống nhặt nó lên rồi rời đi.
Lục Kiêu: “...”
Anh cúi đầu nhìn, bàn tay đang nắm chặt giơ lên vuốt mặt một cái thật mạnh, xuyên qua cả mái tóc thô cứng đen tuyền.
Sau khi đi được hai vòng trong phòng, anh đấm mạnh vào tường.