Ôn Huyền ở phía sau quan sát hành động của anh, trong lòng chợt có gợn sóng.
Mặc dù Lục Cẩu này xấu tính, nhưng vẫn là một người đàn ông thực thụ, rất “men lỳ”.
Lục Kiêu bỏ hành lý lẫn đồ ăn của mẽ lên xe giúp cô.
“Đội trưởng Lục, anh nói sẽ bồi thường cho tôi, vậy anh định bồi thường thể nào hả?” Ôn Huyền đứng bên cạnh, hơi nheo mắt nhìn anh.
Hôm nay cô đang mặc bộ đồ dùng để quyến rũ Lục Kiêu hồi đầu.
Áo sơ mi trắng rộng rãi, quần đen ôm sát cơ thể, dưới chân mang đôi giày Adidas trắng.
Tuy đơn giản nhưng khi cô mặc lên người, nó lại tốn lên dáng người cao ráo, mảnh mai, xinh đẹp lóa mắt của cô, đẹp đến mức không có từ nào có thể diễn tả.
Chỉ có điều lần này, Ôn Huyền không buộc áo sơ mi lại nữa mà cởi hai cúc áo bên trên ra, để lộ vòng cổ màu đen, thêm phần gợi cảm cho nét đẹp mỹ miều của cô.
Lục Kiêu: “...”
Anh nhíu lông mày, giơ tay nhìn đồng hồ rồi lên tiếng: “Khi nào cô đi? Đội chuẩn bị chấp hành nhiệm vụ nên tôi phải mau chóng tập trung với bọn họ.” Đây đúng là sự thật.
Ôn Huyền á khẩu, bộ não nhanh chóng vận chuyển: “Tôi muốn đi chơi ở hồ Gyaring và hồ Ngoring.
Nghe bảo đó là nơi khởi nguồn của sông Hoàng Hà, trông đẹp lắm.” Lục Kiêu ngạc nhiên nhìn cô.
Tới đó?
Ánh mắt anh dừng trên người cô.
Ôn Huyền vội né tránh ánh mắt ấy, vờ như đang lướt xem tin tức trên điện thoại.
Cô còn lâu mới nói cho anh biết, tối hôm qua, trước khi lên tầng cô đã đi hỏi Tang Niên xem địa điểm thực hiện nhiệm vụ lần này của bọn họ ở đâu.
Nghe Tang Niên nói xong, cô dùng điện thoại search thử nơi đó ngay.
Mặc dù khu đó rất lớn, nhưng đều cùng một hướng, lỡ như có cơ hội gặp anh thì sao? Ôn Huyền hắng giọng, lúc ngẩng đầu lại nghiêm túc hỏi: “Sao thế? Không tiện đường à? Anh chuẩn bị đi đâu?” Lục Kiêu: “Không, tiện đường.” Trùng hợp cùng hướng luôn.
Lúc này, mế và ông cụ Lý đi đến, cả con chó săn nhỏ đang phe phẩy đuôi cũng theo sau.
“Ai da, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé, có rảnh thì lại ghé đây chơi, mọi người vẫn luôn ở đây.” “Đúng vậy, đừng mải cắm đầu vào công việc, nhớ thường xuyên về thăm chúng tôi nhé!” Đã nói là không tiền, nhưng trước khi đi vẫn không kìm lòng được mà đi ra tiễn cô.
Ôn Huyền không chịu nổi những cảnh chia ly như vậy, không phải vì thường xuyên thấy cảnh này, mà hoàn toàn ngược lại, gần như cô chưa từng có...
Cho nên cảm giác được người khác quan tâm này khiến cô...
rất khó chịu.
Đó là một cảm giác khó tả, gượng gạo và kỳ quặc.
Cô xua tay nói: “Cháu biết rồi, mi mau trở về nghỉ ngơi đi, cả ông Lý nữa, trở về cháu sẽ gửi mấy chai thuốc trị rụng tóc của nước ngoài cho ông, nhìn cái đầu trọc của ông kìa.
Thôi, mau vào đi, gió lớn sắp thổi bay mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu ông rồi đấy.”
Vừa dứt lời, giọng ông cụ Lý vang lên: “Cái con bé này...” Mế cản ông ấy lại, vừa nhịn cười vừa nói: “Mau đi đi, nhớ chú ý an toàn nhé! Đội trưởng Lục, cậu cũng ra ngoài mà, tiện thể cho cô ấy quá giang một đoạn nhé!” Bọn họ dặn dò xong mới quay trở về.
Trong nháy mắt, nơi này chỉ còn hai người họ.
Ôn Huyền nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Đội trưởng Lục, lái một chiếc hay hai đây?”