Như cô đã nói, cô cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp ở bên nhau.
Gia đình anh êm ấm giàu có, anh lại được nuông chiều từ bé, đi đến đâu cũng là cậu ấm.
Còn cô thì khác, để có thể leo lên vị trí hiện tại, không ai biết được cô đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng.
Gia đình Ôn Huyền đã tạo nên bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong lòng cô, mọi thứ cô có được bây giờ đều phải đánh đổi bằng cả tuổi thơ bị thảm.
Có đánh chết cô cũng không muốn quay lại quãng thời gian lúc nhỏ, giơ tay xin cơm mà còn bị đánh túi bụi.
Nếu như cô thật sự thiếu tiền, có lẽ cô sẽ suy nghĩ vì cuộc sống, vì dầu muối cơm ăn hằng ngày.
Những lý do cô lựa chọn biến bản thân trở thành một con người mạnh mẽ, là vì đến lúc đó cô sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải ép dạ cầu toàn suốt cả đời!
Ôn Huyền mở cửa xe, nhìn người đàn ông lạnh lùng đang đứng chờ mình, cô hít một hơi thật sâu.
Thật ra buổi sáng khi dừng xe ở khu phục vụ, cô đi toilet ra là đã trông thấy sắc mặt xanh mát của Lục Kiêu.
Ánh mắt anh như muốn róc xương lóc thịt cô, chẳng hé môi nói một lời nào với cô.
Tới trưa vẫn như vậy, dường như anh đã từ bỏ việc “cứu chữa” cô rồi.
Biết bản thân đuối lý nên sau đó Ôn Huyền rất ngoan ngoãn, không cần anh nói cũng lái xe từ tốn.
Lúc này, cô bước xuống xe, Lục Kiêu vẫn chưa nguôi giận, anh xoay người đi về phía đường dành cho người đi bộ.
Đây là một thị trấn nhỏ, trung tâm thị trấn không lớn lắm, khi tới đây, bọn họ chỉ nhìn thấy thảo nguyên mênh mông bao quanh thị trấn.
Vào mùa này, thảo nguyên đã chuyển từ màu xanh biếc sang màu vàng, mặt trời lơ lửng ở trên cao, thảo nguyên như một tấm thảm khổng lồ nằm dưới bầu trời.
Vô số con bò hoang và cừu Tây Tạng xuất hiện khắp thảo nguyên, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ hiểm có rung động lòng người.
Vào trong thị trấn, đại đa số khung cảnh ở đây là những tòa nhà mái bằng thấp bé, đi dọc theo con đường tới trung tâm mới dần dần thấy có nhà dân.
Đợi đến khi vào trung tâm thị trấn, họ có thể nhìn thấy một, hai khách sạn được coi là có tiếng tăm trên cả nước.
“Lục Kiêu, anh chậm chút, anh đi nhanh quá, tôi không theo kịp.” Ôn Huyền xách theo chiếc túi Hermes, trên người khoác chiếc áo gió màu cà phê.
Lục Kiêu nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, hình như anh hơi mất kiên nhẫn.
Nhưng dù vậy, anh vẫn đi chậm lại.
Ôn Huyền cũng chẳng quan tâm là anh có muốn hay không, sau khi đuổi theo kịp, cô nhét túi xách và điện thoại vào lòng anh: “Cầm giúp tôi với.” Mặc dù là buổi chiều, nhưng vẫn có những cơn gió gió khô se lạnh.
Ôn Huyền mặc áo khoác gió và cài thắt lưng, phác họa ra thân hình với những đường cong thướt tha.
Lục Kiêu: “...” Anh lẳng lặng nhìn sang hướng khác.
Ngay lúc Ôn Huyền đang vén mái tóc dài, bỗng có tiếng “rừ rừ” vang lên...
Lục Kiêu nhíu mày lại, anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại của cô trong tay mình.
Trên đó hiện lên một cái tên: Hoắc Khải.
Nhìn là biết đây là tên của đàn ông.
Ôn Huyền cũng nhìn thấy, cô giật mình, vội tắt máy rồi cho vào túi.
Hành động của Ôn Huyền cứ như thể cô ngoại tình và bị anh bắt quả tang vậy.