Ngay từ lúc cô bắt đầu nói ra những lời kia, dường như mỗi chữ đều khiến anh căng thẳng.
Rõ ràng những gì cô nói càng lúc càng lạ thường.
Có trách nhiệm, dám gánh vác, công chính nghiêm minh, chính trực ngay thẳng, cho dù anh không muốn thừa nhận những gì cô nói rất giống anh, những câu cuối cùng kia...
Nó khiến anh không thể không hiểu, người cô nói rốt cuộc là ai...!
Vì anh là người biết rõ nhất, ai đã mặc chiếc váy đỏ chói mắt, nửa đêm nửa hôm tới gõ cửa phòng anh...!
Lục Kiêu nhìn ra cửa xe, bàn tay đặt trên vô lăng thả lỏng ra, siết chặt lại, cuối cùng lại thả lỏng.
Sau vài lần như vậy, tầm mắt anh lại nhìn về phía trước, nói với vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Không hổ là ngôi sao nổi tiếng, hiểu biết sâu rộng, tùy tiện nói đùa cũng đâu ra đấy.”
Nói tới đây, giọng của anh khựng lại, quay sang nhìn chằm chằm vào cô:
“Nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng biết rõ, tôi không phải là người có thể tùy tiện trêu ghẹo được. Cách trêu ghẹo của cô có lẽ sẽ có tác dụng với những người đàn ông khác, nhưng với tôi thì vô dụng.”
Nói xong, giọng của anh càng thêm lạnh lùng: “Tay cô đã băng bó xong rồi, xuống xe đi. Bây giờ đi mua quần áo để bồi thường cho cô, chờ sau khi xong việc, tôi phải lập tức đi khỏi đây, còn nhiều chuyện rất quan
trọng cần phải xử lý.”
Giọng của anh rất bình tĩnh, không hề dao động trước những lời cô vừa nói, thậm chí còn muốn nhanh chóng từ biệt cô.
Ôn Huyền: “...”
Ánh mắt sâu xa của cô nhìn chằm chằm vào anh, dường như những lời anh nói ra đều nằm trong dự đoán của cô, đồng thời cũng vượt xa dự đoán của cô.
Nhưng lần này, không ai biết cô có thất vọng hay không, khóe môi cô khẽ nhếch, mỉm cười nói: “Đội trưởng Lục đúng là thú vị, được, là tôi quấy rầy rồi.”
Nói xong, cô mở cửa xuống xe luôn.
Bàn tay bị thương của cô đã được băng bó xong xuôi, chảy nhiều máu như vậy, lúc bối cồn lên vốn dĩ rất đau, nhưng ngoài việc cô kêu một tiếng ra thì cô không hề than đau chút nào.
Lục Kiêu: “...”
Anh cho rằng cô rất mỏng manh dễ vỡ, nhân cơ hội giả vờ yếu đuối, nhưng cô không làm vậy.
Anh cho rằng cô sẽ lấy vết thương ở tay làm cái cớ để không xuống xe, nhưng cô cũng không làm vậy.
Anh cho rằng, sau khi anh nói như vậy, cô sẽ giải thích, rằng không phải cô đang trêu ghẹo anh, không phải đang nói đùa, nhưng cô cũng không làm vậy.
Cô không làm gì cả...
Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, thấy cô đi tìm xe của mình và không hề quay đầu lại...
Ha!
Anh lạnh lùng chế nhạo, khóe môi khẽ nhếch lên.
Không biết là đang chế giễu cô hay là chính anh nữa.
Lục Kiêu sờ vào hộp để đồ ở bên cạnh cần gạt, lấy ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa.
“Tách” một tiếng, ngọn lửa tụ lại trước mắt, anh ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu rồi châm lửa.
Không ai biết anh đang nghĩ gì.
Anh rít một hơi thật sâu, làn khói quẩn quanh, cuối cùng từ từ tỏa ra.
Ngọn lửa bùng lên trong mắt, đầu ngón tay càng ngày càng nóng do miếng kim loại trên bật lửa, nhưng anh vẫn không buông tay.
Cho tới khi một chiếc xe việt dã ở phía trước vang lên tiếng khởi động xe, đôi mắt hẹp dài và lạnh lùng của anh nhìn qua, khẽ nheo lại.
Một giây, hai giây trôi qua...
Anh từ từ đặt tàn thuốc xuống, ấn vào gạt tàn của ô tô, vò nát rồi dập tắt một cách nặng nề, để tàn thuốc biến thành một nhúm, nát ra thành từng mảnh.
Giây tiếp theo, anh trực tiếp tắt máy, xuống xe rồi lao về phía chiếc xe việt dã phía trước!