Trêu Nhầm

Chương 3




Edit: Tiểu Yến Thời gia (Kai’Sa Team)
 
Gió lạnh thổi qua từng chập, nhắc nhở người đứng ở cửa nên rời đi. 
 

 
Nhạc Tinh Châu nhìn làn mưa giống như lớp vải dày, đang do dự có nên vọt ra không thì Tần Nhạc Chi đã lấy chiếc ô từ trong túi ra, giơ lên trên đỉnh đầu anh ta. 
 
Sau khi nhìn vào mắt nhau, Tần Nhạc Chi hơi mỉm cười, kéo cánh tay anh ta cùng đi tới chỗ đậu xe. 
 
Hai người đi khoảng mấy phút, cách xe gần mười mét, Nhạc Tinh Châu thấp giọng nói: “Vậy… anh về đây.”
 
Tần Nhạc Chi kéo cánh tay anh ta không buông, cúi đầu dựa vào ngực anh ta, làm nũng nói: “Anh ở lại với em một lát nữa đi, em sợ trời sáng sẽ phát hiện tất cả đều là mơ.”
 
Nhạc Tinh Châu liếm khóe môi, ánh mắt không biết nên đặt ở nơi nào.
 
Một lát sau, anh ta giơ tay lên ôm lưng Tần Nhạc Chi.
 
Hai người đứng dưới chiếc ô nhỏ có vẻ chật chội không chịu nổi, mưa đêm tí tách nhỏ vào cổ Tần Nhạc Chi, lạnh đến mức cô ta rùng mình một cái, nhưng vẫn không buông tay.
 

“Lạnh không?”
 
Nhạc Tinh Châu hỏi.
 
Tần Nhạc Chi càng ôm chặt Nhạc Tinh Châu hơn, “Có anh ở đây, không lạnh.”
 
“Ừ,” Nhạc Tinh Châu nói, “Anh thật sự phải về, sáng mai còn đi làm.”
 
Nghe nói vậy, Tần Nhạc Chi buông anh ta ra, lúc ngẩng đầu lên trong mắt ngân ngấn nước, cả người yếu ớt như thể cơn mưa này lớn thêm chút nữa là có thể xối tan cô ta. 
 
Cô ta dùng ngón út ngoắc lấy ngón út của Nhạc Tinh Châu, khẽ lắc lư, “Tinh Châu, hy vọng anh sẽ suy xét thật kỹ lời em nói hôm nay. Cô ta có thể cho anh, em cũng đều có thể cho anh. Cô ta không thể cho anh, em lại có thể cho anh.”
 
Nói xong, cô ta buông tay ra, thấp giọng nói, “Cậu của em còn đang chờ, em đi trước.”
 
Nhạc Tinh Châu yên lặng nhìn Tần Nhạc Chi ngồi vào một chiếc Rolls Royce, ánh mắt lóe lên dưới ánh đèn đường, yết hầu khẽ nhúc nhích. 
 
Trong màn đêm, tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ. Anh ta cầm chìa khóa xe, nhấn mở, lúc duỗi tay ra kéo cửa xe chợt mò phải một đồ vật cưng cứng.
 
Chờ khi anh ta thấy rõ đó là gì, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, khí huyết trào ra, ý thức nháy mắt trống rỗng, thần kinh căng thẳng như sắp nổ tung.
 
Rạng sáng, 3h45.
 
Mưa hẳn đã ngừng, tiếng còi xe ngoài đường rõ ràng đến chói tai.
 
Trịnh Thư Ý nằm thẳng trên giường trợn mắt nhìn trần nhà, trong đầu ong ong hỗn độn, lồng ngực phập phồng thật mạnh không ngừng. 
 

Nghỉ ngơi một hồi, Trịnh Thư Ý lập tức tới phòng chứa đồ lấy ra một cái hộp giấy, đem những thứ Nhạc Tinh Châu từng đưa cho mình ném vào.
 
Đang lúc dọn dẹp, hai tấm vé xem concert của Tống Nhạc Lam rơi ra từ trong hộc tủ. 
 
Trịnh Thư Ý nhìn nó ngây người một hồi, sau đó nhặt lên để vào tầng cao nhất tủ sách. 
 
Buổi biểu diễn năm nay vốn dĩ bọn họ đã hẹn cùng đi.
 
Thu dọn xong, Trịnh Thư Ý ngồi vào ghế sofa, yên lặng chờ Nhạc Tinh Châu tới tìm mình.
 
Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông cửa quả nhiên vang lên.
 
Theo hiểu biết của Trịnh Thư Ý về anh ta, bây giờ khẳng định anh ta cả người ướt sũng nước mưa, đáng thương nhếch nhác đứng ngoài cửa chờ được giải thích, xin cô tha thứ. 
 
Ngay cả lời thoại cô cũng đã nghĩ đến, mở miệng chính là “Em nghe anh giải thích”, sau đó vành mắt anh ta sẽ đỏ lên, kéo vạt áo cô, giống như lúc đầu tỏ tình với cô vậy.
 
Nghĩ tới những việc này, Trịnh Thư Ý cười tự giễu.
 
Cô không còn chút sức lực nào nhưng vẫn mạnh mẽ đứng dậy, xốc lại tinh thần để xuất hiện trước mặt Nhạc Tinh Châu. 
 
Trên hành lang chỉ có một ngọn đèn sáng le lói, nhưng đủ để soi rõ khuôn mặt Nhạc Tinh Châu.
 
Anh ta cầm trong tay một chiếc ô màu xanh da trời viền ren, tóc mềm oặt nhưng lại sạch sẽ, cả người không dính dù chỉ một vệt nước.
 
Không giống Trịnh Thư Ý tưởng tượng.
 
Anh ta cong lưng, cúi đầu, vén mắt liếc Trịnh Thư Ý một cái rồi lập tức rũ mắt xuống.
 
“Thư Ý…”
 
Trịnh Thư Ý hất cằm, đang muốn cất lời từ chối tha thứ đã tập luyện tốt, lại nghe đối phương nói: “Chúng ta chia tay đi.”
 
Trịnh Thư Ý: “…?”
 
“Anh rất yêu em, cũng rất muốn cùng em chung sống mãi mãi. Nhưng cuộc sống như thế này quá mệt mỏi, vĩnh viễn không thấy được điểm cuối. Anh muốn mua một căn hộ ở thành phố này cũng là hy vọng xa vời, anh…”
 
“Chờ một chút,” Trịnh Thư Ý phục hồi tinh thần lại, vội vàng ngắt lời anh ta, “Anh có ý gì?”
 
“Thư Ý.” Anh ta cau mày, cắn răng nói một hơi những lời từ đáy lòng, “Chúng ta đều phải thực tế một chút! Gia đình cô ấy không bình thường, cậu cô ấy lái xe Rolls Royce, ngay cả biển số cũng là ngũ quý, cả Giang Thành chỉ có một chiếc này! Có tiền có quyền, anh cũng muốn rút ngắn hai mươi năm phấn đấu, trở nên giàu sang phú quý… Anh… anh cảm thấy chúng ta vẫn thích hợp làm bạn hơn.”
 
Trịnh Thư Ý thiếu chút nữa nghẹn thở, cách đột tử chỉ một cái móng tay.
 
Cho nên kết quả là, cô còn chưa mở miệng đã bị đá trước?
 
“Nhạc Tinh Châu.” Trịnh Thư Ý nén giận, bám chặt khung cửa, gằn từng chữ, “Có cầm điện thoại di động của tôi tới không?”
 
“Có, cầm tới rồi.”
 
Nhạc Tinh Châu không dám đối mặt với cô, vội vã liếc một cái rồi cúi đầu xuống lấy điện thoại ra.
 
Trịnh Thư Ý đoạt lấy điện thoại của mình, sau khi hít sâu một hơi, nhất cổ tác khí* đá văng hộp giấy cùng với Nhạc Tinh Châu ra ngoài.
 
(*) Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý chỉ nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc
 
“Mẹ nó ai muốn làm bạn với anh! Làm tổ sư nhà anh!”
 
Tiếng đập cửa vang vọng cả hành lang, Trịnh Thư Ý dựa vào cánh cửa cũng có thể cảm giác được chấn động. Cô vuốt ngực thuận khí để đảm bảo mình sẽ không một hơi lìa đời. 
 
Yên lặng một hồi, ngoài cửa rốt cuộc vang lên tiếng bước chân.
 
Trịnh Thư Ý không nén được tia hy vọng cuối cùng, mong chờ Nhạc Tinh Châu còn có thể làm người. 
 
Vì vậy cô xoay người, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy Nhạc Tinh Châu ôm hộp giấy đi hai bước rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt hộp dưới đất sau đó chui đầu vào trong lục tìm gì đó.
 
Trong hộp đều là quà Nhạc Tinh Châu tặng, có đồ gốm sứ, trang sức, sách, và còn rất nhiều thứ lặt vặt. 
 
Chỉ chốc lát sau anh ta đã moi được vật nho nhỏ nào đó ra, bỏ vào túi áo khoác rồi vứt lại hộp đồ trong thang máy. 
 
Không thể nào?
 
Trịnh Thư Ý bối rối, chớp mắt thật mạnh.
 
Nếu như cô không nhìn lầm, vật Nhạc Tinh Châu lấy đi chính là thứ đáng giá nhất trong cái hộp kia, một chiếc ttâm cài áo?!
 
Giờ khắc này, cơn tức ùn ùn kéo tới che lấp hết cảm xúc khác, xé nát tấm kính lọc mấy năm nay, đem mặt trái tồi tệ nhất của Nhạc Tinh Châu mở toang ra trước mắt Trịnh Thư Ý, không cho phép cô lưu luyến thêm chút gì. Thậm chí ngay cả ấn tượng sâu sắc tốt đẹp nhất giờ đây trong nháy mắt cũng tan thành mây khói, biến thành luồng khí đốt cháy lửa giận. 
 
Trịnh Thư Ý nhào lên giường, lăn qua lộn lại đấm đá chiếc gối nhưng vẫn không cách nào xóa đi những hình ảnh trong đầu.
 
Mỗi lần nhắm mắt cô sẽ lại nhớ tới bộ dạng Nhạc Tinh Châu khi ở cạnh mình giống như chịu uất ức. Trịnh Thư Ý cứ thế nằm trợn mắt tới sáng.
 
Nhưng cô chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn trang điểm chải chuốt tới công ty.
 
Tra nam có thể vứt nhưng chấm công không thể bỏ.
 
“Bên phía ngân hàng Minh Dự gọi điện tới, phỏng vấn nhân vật đẩy đến ba giờ chiều thứ năm tuần sau.” Chủ biên Đường Diệc gọi cô vào phòng làm việc, mắt nhìn máy tính không hề ngẩng đầu lên, “Nhưng tốt nhất nên đổi chủ đề, em hãy gửi đề cương mới cho chị càng sớm càng tốt.”
 
“Vâng.”
 
Đường Diệc nghe giọng nói trầm trầm của Trịnh Thư Ý thì nhíu mày, “Đây đều là chuyện thường gặp, em một đường thuận buồm xuôi gió đi lên cũng bởi vì khuôn mặt đẹp. Em biết có bao nhiêu phóng viên gọi mười cuộc điện thoại thì năm cuộc luôn luôn đang họp, ba cuộc luôn luôn qua loa có lệ, còn lại hai cuộc luôn luôn không tiện nhận phỏng vấn không? Mới thế mà em đã tức giận thì sau này làm thế nào?”
 
“Em không tức giận, nhắc đến thì em còn phải cảm ơn Thời Yến đấy.” Trịnh Thư Ý nói bằng giọng bình tĩnh, “Nếu không làm sao em phát hiện ra bạn trai mình, à không, bạn trai cũ ngoại tình chứ?”
 
“Cái gì? Biến thành bạn trai cũ rồi?”
 

Đường Diệc dường như rất kinh ngạc, nhưng lúc nói đến cuối câu giọng lại cao lên, mặt mày hớn hở, chỉ kém nước viết chữ ‘cười sung sướng’ trên mặt. 
 
Trịnh Thư Ý: “…”
 
“Ai da.” Đường Diệc vì để bản thân không đi quá đà, che miệng lại nói, “Có phải chị không nên biểu hiện vui vẻ như vậy không?”
 
Trịnh Thư Ý chẳng còn sức lực bày ra biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao, chẳng qua cười hiện vết chân chim thôi.”
 
Đường Diệc nháy mắt biến sắc, lạnh lùng quay đầu nhìn máy tính, cong ngón giữa ấn đuôi mắt, “Đã sớm nói với em cái tên bạn trai kia không ổn, điều kiện của em xứng đáng với người tốt hơn?”
 
“Vậy em phải tìm bạn trai xứng đáng thế nào?” Trong đầu Trịnh Thư Ý lại xuất hiện hình ảnh tối qua, lẩm bẩm nói, “Xứng với người đi xe Rolls Royce?”
 
“Không được sao?” Đường Diệc đứng lên, nhét vào ngực cô một tập tài liệu, “Em có học thức, có khuôn mặt, công việc danh giá, sau này tiền đồ vô hạn, sao lại không xứng?”
 
Ban đầu chị kéo Trịnh Thư Ý từ tòa soạn sang chính là muốn tạo ra át chủ bài riêng cho “Tuần san Kinh tế Tài chính”.
 
Trịnh Thư Ý xuất thân từ đại học báo chí số một số hai trong nước, tốt nghiệp chính quy, năng lực vững vàng, còn có thể chịu khó chịu khổ hành nghề phóng viên tin tức. 
 
Quan trọng nhất chính là cô có sắc đẹp hơn người. 
 
Cho dù công việc cần sự nghiêm túc thì sắc đẹp cũng là một phương tiện đặc biệt bắt mắt.
 
Nếu kết hợp cùng với “bằng cấp” và “năng lực” sẽ trở nên bùng nổ. 
 
Cho nên chị cảm thấy chờ Trịnh Thư Ý xuất bản vài tác phẩm gây tiếng vang, có “Tuần san Kinh tế Tài chính” hỗ trợ, cô sẽ trở thành phóng viên nổi tiếng, sau này hoạt động trong giới tài chính như cá gặp nước, mang đến nhiều hiệu quả và lợi ích hơn nữa cho tạp chí.
 
“Ừm.” Trịnh Thư Ý lười thảo luận với Đường Diệc về vấn đề này, cúi đầu nhìn vật trong tay, “Đây là cái gì?”
 
“Buổi chiều có hội thảo tài chính, nếu em không chết được thì đi kiếm chút tin tức đi.”
 
Đường Diệc phất tay với cô một cái, tỏ ý cô có thể đi, “Còn nữa, tuần sau có buổi phỏng vấn với ngân hàng Minh Dự, nhớ chuẩn bị kỹ càng.”
 
Đây chính là điểm tốt khi có một vị sếp khó ở. Trịnh Thư Ý muốn cãi cũng không còn thời gian, cô chỉ kịp vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp makeup rồi vội vã rời công ty. 
 
Hội thảo được tổ chức tại Trung tâm Tài chính mới Giang Thành, nằm trên đường vành đai 4 xa xôi mới khánh thành năm ngoái. Khu vực xung quanh vẫn đang trong quá trình phát triển, trên đường hầu như không thấy người đi bộ mà chỉ có ô tô.
 
Nhưng Trịnh Thư Ý lại chẳng xa lạ gì địa điểm này, một là bởi cô thường xuyên ra vào nơi này thực hiện phỏng vấn, hai là vì Nhạc Tinh Châu làm việc ở đây. 
 
Trước kia nếu có thời gian cô sẽ tới đây chờ Nhạc Tinh Châu tan tầm sau đó cùng đi ăn, xem phim, rồi tới tiệm đồ ngọt cô thích nhất mua bánh gato nhỏ.
 
Trịnh Thư Ý nghe xong hội thảo, vô thức rẽ vào tiệm bánh kia.
 
Chờ cô hoàn hồn lại thì nhân viên cửa tiệm đã nhiệt tình chào mời.
 
Trịnh Thư Ý chọn một chiếc bánh tart trứng theo lệ thường, trên lớp phô mai vàng đặt hai quả nho đỏ nhìn cực kỳ giống khuôn mặt đáng ghét của Nhạc Tinh Châu.
 
“Chị ơi, cái này…” Nhân viên tiệm dè dặt nói, “Buổi chiều bánh tart trứng mua một tặng một.”
 
Vừa dứt lời, tiếng hoan nghênh ở cửa vang lên, nhân viên vội vàng tới tiếp đón khách hàng mới vào. 
 
Mà Trịnh Thư Ý vẫn đang nhìn chằm chằm cái bánh tart trứng kia, cho tới tận khi sau lưng cô vang lên giọng nói quen thuộc.
 
Cô quay đầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt của Nhạc Tinh Châu. 
 
Rõ ràng Nhạc Tinh Châu hơi sửng sốt. Anh ta đứng ở cửa không biết có nên tiến thêm một bước hay không.
 
Lát sau, anh ta quay mặt đi, kéo người phụ nữ bên cạnh nói: “Ngày mai lại đến mua.”
 
Lúc này Trịnh Thư Ý mới chú ý tới người phụ nữ anh ta đang dắt theo, chính là người tối hôm qua thấy ở bệnh viện. 
 
Tối qua mới nói chia tay với cô, hôm nay hai người đã tay trong tay đi rêu rao khắp thành phố?
 
“Sao thế?” Mặc dù Tần Nhạc Chi thấy Trịnh Thư Ý nhưng cô ta không tính đi, “Em đã quen ăn ở đây rồi, một ngày không ăn sẽ không thoải mái.”
 
Cô ta đi tới bên cạnh Trịnh Thư Ý, nghiêng người cầm ra nguyên hộp bánh tart trứng, lúc rút tay lại đồng thời liếc Trịnh Thư Ý một cái.
 
Ánh mắt kia rõ ràng tỏ ý cô ta biết Trịnh Thư Ý là ai, nhưng không hề có tự giác của con giáp thứ 13, thậm chí còn lộ ra vẻ đắc ý, giống như một người chân trần vọt vào tiệc rượu, phun nước miếng lên đồ ăn rồi khoe khoang với mọi người rằng cô ta chiếm được cả bàn thức ăn. 
 
Trịnh Thư Ý bị ánh mắt này của cô ta lướt qua khiến huyệt thái dương nhâm nhẩm đau. 
 
Được, cô nhịn.
 
Cô bỏ qua bánh tart trứng, rời khỏi tiệm bánh không quay đầu lại.
 
Nhưng lúc vừa bước ra cửa, cô đột nhiên nghĩ đến gì đó nên lập tức dừng chân quay đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt đắc thắng của Tần Nhạc Chi đang nhìn mình. 
 
Tầm mắt Trịnh Thư Ý dời xuống, thấy trên khăn quàng cổ của cô ta có đeo một đồ vật lấp lánh, quả nhiên là chiếc trâm cài Nhạc Tinh Châu mang đi tối qua!
 
“…”
 
Dường như có mười triệu cục than củi cháy rực đang đè ép lồng ngực Trịnh Thư Ý, lửa giận chỉ chực phun ra. 
 
Nhưng biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh, chỉ có ánh mắt dừng lại trên chiếc trâm kia. Cô dùng giọng không nặng không nhẹ nói: “Thế mà có người lại thích dùng hàng đã xài rồi.”
 
Nói xong, mặc kệ người trong tiệm phản ứng thế nào, cô bước thẳng ra ngoài. 
 
Đi được mấy bước, Trịnh Thư Ý rốt cuộc không nhịn được, đá vào cây đại thụ ven đường.
 
Đại thụ sợ hãi cực kỳ, trước giờ nó chưa từng thấy người phụ nữ nào tức giận như vậy.
 
Cô cúi thấp đầu, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng cảm giác được gò má mình vì tức mà trở nên nóng rực.
 
Tiếng xe chạy trên đường không ngừng, cô hơi nghiêng đầu, thấy Nhạc Tinh Châu và Tần Nhạc Chi đi ra.
 

Nhạc Tinh Châu cầm trong tay hộp bánh, Tần Nhạc Chi ôm cánh tay anh ta, tung tăng nhảy nhót ngồi lên ghế phụ.
 
Mới được thả ra từ vườn bách thú nên chưa học nổi cách đứng thẳng hả?
 
Trịnh Thư Ý nhìn chằm chằm về hướng đó cho đến khi hàm răng bị cắn đến tê dại mới nhấc chân đi về phía trước.
 
Cô cũng không biết mình đang làm gì.
 
Không bắt xe, không đi tàu điện ngầm, cứ lang thang chẳng có mục đích trên con đường rộng vắng vẻ. 
 
Chân mây và bầu trời hòa thành một thể, đục ngầu mờ tối, thời gian trôi qua trở nên mơ hồ. 
 
Chẳng biết đi được bao lâu, Trịnh Thư Ý rốt cuộc dừng ở một ngã rẽ, chuẩn bị bắt taxi. 
 
Nhưng đúng lúc cô nhìn ra giữa đường, một chiếc xe đậu ở làn bên kia chợt bắt được sự chú ý của cô. 
 
Ánh mắt cô dần tập trung lại, logo Rolls Royce hiện lên chói lọi tựa như vàng rực sáng. 
 
Đó chính là chiếc xe cô thấy tối qua ở bệnh viện, cũng chính là chiếc xe cả Giang Thành này chỉ có một trong miệng Nhạc Tinh Châu. 
 
Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu Trịnh Thư Ý, cùng với câu nói hôm nay của Đường Diệc.
 
“Em có học thức, có khuôn mặt, công việc danh giá, sau này tiền đồ vô hạn, sao lại không xứng?”
 
Gió rét tùy ý thốc qua mặt, nhưng suy nghĩ trong đầu cô lại như sóng nhiệt cuồn cuộn.  
 
Không quá lý trí, không quá tỉnh táo, chỉ trong ba giây, Trịnh Thư Ý đã đưa ra quyết định sẽ đảo lộn cuộc sống tương lai của mình. 
 
Có những người, nếu bạn không khiến họ trả giá cho những gì mình làm, họ sẽ chẳng nghĩ bạn rộng lượng mà tưởng bạn ngu ngốc.
 
Chẳng phải muốn bớt hai mươi năm phấn đấu sao?
 
Chẳng phải muốn dựa lưng vào núi lớn sao?
 
Nếu không thể khiến anh ta trả giá đắt thì cũng phải để ngày sau lúc anh ta nịnh nọt người khác, không thể không cung kính gọi cô một tiếng mợ. 
 
Lúc nghĩ đến đây, Trịnh Thư Ý đã đứng cạnh xe.
 
Cô nhìn về phía cửa kính xe, hình ảnh phản chiếu mặt mũi cô mặc dù hơi tiều tụy nhưng lại có ý vị khác với sự linh động kiều diễm bình thường, đó là nhu nhược yếu ớt.
 
Trịnh Thư Ý giơ tay gõ cửa sổ xe, yên lặng chờ, bên trong rất lâu không có động tĩnh.
 
Lâu đến mức Trịnh Thư Ý đang cho rằng trong xe không có ai, cửa kính rốt cuộc chậm rãi hạ xuống. 
 
Mới đầu Trịnh Thư Ý chỉ thấy một cặp kính gọng vàng lóe sáng.
 
Cửa kính tiếp tục hạ xuống, như tấm rèm trong rạp hát vậy. Khuôn mặt người đàn ông dần xuất hiện trước mắt Trịnh Thư Ý. Cô thầm chửi bậy một câu trong lòng.
 
Phàm là người đã thấy gương mặt này sẽ không thể quên trong thời gian ngắn, Trịnh Thư Ý dĩ nhiên cũng nhớ. Đây là người tối hôm qua ở trang viên Warner muốn đưa cô về. 
 
Cô chỉ không ngờ nhìn gương mặt Tần Nhạc Chi cũng bình thường thế mà lại có ông cậu trẻ nhan sắc bậc này?
 
Người đàn ông bị gõ cửa kính xe dường như không bất ngờ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
 
Mặc dù lúng túng nhưng Trịnh Thư Ý cảm thấy chuyện này cũng không phải là tệ. 
 
Ít nhất tối qua anh cũng có chút ý tứ với cô, không phải sao?
 
Vì vậy Trịnh Thư Ý khom người, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, di động của tôi hết pin, không gọi được xe, có thể mượn điện thoại của anh gọi được không?”
 
Thời Yến không hề nhúc nhích, chỉ hơi giương mắt nhìn Trịnh Thư Ý.
 
Khi hai ánh mắt chạm nhau, Trịnh Thư Ý không nhìn ra rốt cuộc anh có ý gì, vì vậy cô hạ quyết tâm nói: “Hay là, anh có đồng ý cho tôi đi nhờ một đoạn đường không.”
 
Thời Yến nhìn chằm chằm cô một hồi.
 
Lông mày anh hẹp dài, cặp kính lạnh băng đã chắn đi đuôi mắt đang nhếch lên.
 
Mấy giây sau, Thời Yến thong thả thu hồi ánh mắt.
 
“Xe tôi không chở người đã có bạn trai.”
 
Trịnh Thư Ý: “…?”
 
Ngay trước mặt cô, chiếc xe cứ như vậy chạy thẳng về phía quốc lộ. 
 
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, người đàn ông này có chút ý tứ.