Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 4



Tôi và Triệu Tinh cùng về nhà. Nơi chúng tôi ở là một tòa nhà chung cư không có gì nổi bật. Cả căn phòng không vượt quá 80 mét vuông. Giá thị trường một mét vuông là 200,000 tệ.

Nhà chúng tôi ở tầng bốn. Tôi muốn đi thang máy, Triệu Tinh lại thích đi cầu thang. Nhưng lần này hắn thế nhưng lại bước về phía cửa thang máy. Tôi dừng chân, hỏi: “Không đi thang bộ sao?”

“Mãi mới có dịp về nhà một lần, nghe lời cậu hết.”

Lời này Triệu Tinh nói ra nghe có vẻ đặc biệt thành khẩn. Trong nháy mắt đó, tôi có ảo giác bản thân mình là thằng khốn nạn, còn hắn lại là hiền thê lương mẫu.

Nhưng tôi cũng chẳng cảm kích gì. Nếu đã hắn đã nhún nhường, tôi sẽ được voi đòi tiên. Tôi đứng như trời trồng một chỗ, chờ hắn ấn thang máy.

Triệu Tinh ấn nút, lại liếc mắt nhìn tôi, nói: “Đã ba tháng rồi chúng ta không về đây.”

“Cậu đi công tác hai tháng,” Tôi tốt bụng nhắc hắn, “Cuối tuần trước cậu mới về.”

“Vốn chỉ cần đi một tuần.”

Triệu Tinh nói nửa câu này, tôi giúp hắn đế thêm nửa câu sau —— Còn không phải vì thấy cậu tình chàng ý thiếp với người mới nên tôi mới mặc kệ cậu sao?

Trước kia, mỗi khi tôi đang chân thành, mặn nồng mà ngoại tình, Triệu Tinh cũng sẽ như vậy. Hắn sẽ đàng hoàng mà rời xa ‘chiến trường’. Đợi đến khi tôi không còn như thế nữa, nhớ tới hắn rồi, tôi sẽ gọi điện hoặc sẽ nhắn tin cho hắn. Triệu Tinh khi đó sẽ ăn ý gửi cho tôi một địa chỉ, hoặc hỏi tôi có muốn về nhà không.

Địa chỉ sẽ là một nơi ăn nhậu chơi bời, mà nhà chính là căn chung cư này. Hai người chúng tôi sẽ ở bên nhau một thời gian, sau đó sẽ lại đường ai nấy đi.

Hắn tìm tân hoan cho mình, tôi cũng tìm tân hoan cho bản thân.

Ngoại lệ duy nhất có lẽ là lúc này đây. Lần này tới tìm Triệu Tinh không phải vì tôi đã chơi chán tình nhân, mà là vì tôi muốn chia tay —— Nhưng Triệu Tinh lại đưa ra một lý do không thể chối bỏ để tạm thời từ chối tôi. Nhưng tâm trạng tôi cũng không bởi vậy mà xấu đi.

Thang máy đến, Triệu Tinh ôm vai tôi đi vào. Gương trong thang máy phản chiếu hình ảnh hai người chúng tôi lúc này.

Tôi vô cảm, Triệu Tinh lại đang cười, đầu hắn kề sát tai tôi.

Hắn nói: “Cười chút đi chứ?”

Tôi giơ chân đạp chân hắn, hỏi: “Thần kinh à?”

Hắn dễ dàng tránh được, hà một hơi về trước, nói: “Chừng nào thì cậu mới có thể sửa cái tật hay đá người đây?”

“Kiếp sau nhé.”

“Đinh ——”

Cửa thang máy mở ra. Triệu Tinh buông lỏng vai tôi, vợt ra từ túi quần một chùm chìa khóa. Hắn vừa mở cửa, vừa nói: “Tôi vừa đi chợ mua đồ ăn rồi.”

“Trời tối thế này rồi, đồ có còn tươi không?” Tôi vẫn có thường thức cơ bản nhất của cuộc sống.

“Quan trọng gì cái chuyện tươi hay không tươi. Dù sao cũng phải có tí cảm giác chứ.”

“Tôi nhớ cậu mới vừa đầu tư một app đặt đồ ăn.” Tôi thay dép lê, thuận tay đóng cửa phòng. “Chắc phải có nhiều mã giảm giá lắm.”

“Phần mềm kia sẽ thu thập quá nhiều tin tức cá nhân.” Triệu Tinh mở cửa tủ lạnh, nói thêm nửa câu nữa, “Tư liệu của tôi quá quý, không đáng.”

Thoại của hắn nghe có chút sáo rỗng, tôi cũng không thể nói thêm câu gì, đành uống chai Coca còn nửa, khôi phục tâm trạng rồi tìm đề tài mới: “Tối nay ăn gì?”

“Thịt bì, cải thìa, canh bò Hồ Tây, bánh bao cát lún.”

“Đây là ngồi phương Bắc ăn phương Nam à.”

“Không thích sao?”

“Thích. Rất thích.”

Triệu Tinh vừa ngâm nga một bài hát, vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn. Cửa phòng bếp mở toang, tôi ngồi trong phòng khách cũng có thể nghe âm thanh phành phạch của dao phay băm trên thớt —— Âm thanh này nghe có chút giống một phim kinh dị, thêm chút tình yêu và hôn nhân, ngoại tình, kịch tính. Chắc phải đứng top phim kinh dị của doudou/com.

Tôi ngồi xuống sô pha, tùy ý bật điện thoại lên, cũng không ngạc nhiên khi thấy Hứa Nặc gửi tôi rất nhiều tin nhắn.

Tôi cũng không có bảo anh hôm nay mình muốn gặp Triệu Tinh để ngả bài ly hôn. Có lẽ trong tiềm thức, tôi đã dự cảm được hôm nay sẽ không được thuận lợi.

Hứa Nặc cũng không hỏi tôi một câu xem tôi làm gì. Anh chỉ chụp ảnh, rồi kể cho tôi xem anh đang làm gì.

Sáng sớm, anh chụp ảnh nấu bữa sáng. Giữa trưa, anh chụp ảnh đi tản bộ. Đến tối, anh chụp ảnh đang làm việc. Mà hiện tại, anh chụp một tấm vừa vặn để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của mình.

Tôi bật tin nhắn voice, không thèm hạ giọng mà nói: “Hôm nay có việc nên không về được, anh ngủ sớm đi.”

Thả tay ra, tin nhắn voice tự động gửi đi. Tiếng phành phạch trong bếp cũng bỗng chốc ngừng lại, sau đó là giọng nói của Triệu Tinh vang lên: “Thôi Minh Lãng, cậu cố tình.”

“Nói trắng ra thì tôi cũng đã thật sự di tình biệt luyến rồi,” Tôi nghịch điện thoại, ngữ điệu không có gì là bận tâm, “Chuyện này thì tôi phải nói rõ ràng với cậu. Đợi mấy tháng nữa, Minh Lãng Tinh xong xuôi mọi việc, chúng ta sẽ ly hôn, nhé.”

“Phập ——”

Âm thanh trong bếp lại tiếp tục, nhưng nghe không giống như là đang chặt thịt mà giống như là đang băm nát xương cốt vậy.

“Rốt cuộc là loại người gì mà có thể khiến cho thầy Thôi của chúng ta si mê đến đầu váng mắt hoa vậy?”

Triệu Tinh âm u nói một nửa, lại bỗng bật cười.

“Lớn hơn tôi tám tuổi. Cũng coi như là freelancer. Bộ dạng bảnh bao, tính tình cũng tốt.” Tôi miêu tả sơ lược, suy nghĩ rồi nói: “Xong xuôi, hai người có thể gặp nhau.”

“Để bạn trai mới đi gặp chồng cũ cũng hơi không ổn nhỉ.” Triệu Tinh bình tĩnh nhắc nhở.

“Không có gì là không ổn cả. Không làm chồng chồng thì vẫn làm anh em. Để cậu gặp chị dâu tương lai của mình thì đã sao?”

“Tôi thì không sao. Chỉ sợ đại ca 40 tuổi của cậu suy nhược thần kinh, khóc lóc đòi chia tay cậu thôi.”

“Cũng không đến mức đấy. Mà kể cả vậy, chia tay thì chia tay thôi.”

Lời này tôi nói là thật. Với cái hạng ích kỷ như tôi, cảm xúc cá nhân được đặt làm đầu. Tôi có thể vì thích Hứa Nặc mà chia tay Triệu Tinh. Tương lai cũng sẽ có thể vì chán Hứa Nặc mà đá người đi.

Triệu Tinh không nói nữa, trong bếp cũng không còn tiếng phầm phập. Tôi nghe tiếng nước chảy trong chốc lát, ngay sau đó là mùi dầu khói.

“Bật cái quạt hút mùi lên đi.” Tôi nhịn không được mà nhắc nhở.

“Để cậu cảm nhận chút hơi thở của gia đình không phải tốt sao?” Triệu Tinh vô cùng hứng thú mà nói.

“Muốn ngửi thì tự mình ngửi đi. Đóng cái cửa vào.”

“Cậu không ngửi thì tự mình đi mà đóng.”

“Cậu đóng.”

“Cậu đóng.”

“Cậu có đóng hay không?”

“Cậu không tự đóng được à?”

Hai người chúng tôi mổ như mổ gà một lúc. Cuối cùng, đợi khi tôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, đang định đứng dậy, Triệu Tinh lại bật quạt hút mùi.

Giọng nói rành mạch của hắn từ trong bếp vọng ra quá rõ ràng: “Tối nay lăn giường chứ?”

Trong nháy mắt, tôi thực sự muốn giả vờ như không nghe thấy.