Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 44



Hôm sau, Triệu Tinh bò dậy đi làm. Đến giữa trưa, tôi nhận được thông báo từ tài khoản ngân hàng —— Triệu Tinh dùng tài khoản cá nhân chuyển cho tôi 888 triệu tệ, ghi là tiền mừng tuổi. Tôi muốn chuyển khoản trả lại, nhưng khoản tiền kếch xù như vậy thì phải đặt lịch hẹn trước với ngân hàng. Triệu Tinh thì không cần, hắn là khách VIP, phía bên ngân hàng sẽ giúp hắn làm mọi thủ tục.

Tôi gọi điện thoại cho Triệu Tinh, hỏi hắn: “Sao tự dưng lại chuyển tiền cho tôi?”

Triệu Tinh trả lời một câu: “Tiền nhiều quá không biết làm gì.”

Tôi cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu biết tôi không thiếu tiền.”

“Tôi đương nhiên là biết,” Giọng Triệu Tinh chậm lại, như muốn thuyết phục tôi, “Nhưng cho cậu tiền, tôi sẽ rất vui vẻ. Dù sao thì của tôi là của cậu. Hay là cậu đi mua một chiếc xe đi?”

“Tôi nhiều xe rồi, lười cũng chẳng muốn lái.” Dù sao tôi cũng chỉ là con người, nhận được tiền đương nhiên là sẽ vui, “Bận việc của cậu đi.”

“Công việc để chút nữa làm cũng không thành vấn đề. Nói chuyện với cậu mấy câu tâm trạng của tôi sẽ đi lên rất nhiều.” Lời này của Triệu Tinh giản dị mà cảm động. Hình như tôi cũng bị hắn làm cảm động. Thế nhưng tôi vẫn nói: “Hình như cũng chẳng có gì để nói.”

“Đêm nay tôi phải tăng ca, cậu muốn đến công ty với tôi không?”

Hắn nói như chuyện cổ tích, đương nhiên tôi không thương tiếc mà trả lời: “Cậu đang nằm mơ à?”

Kể cả là lúc chúng tôi không ly hôn, hắn cũng không có được nhận đãi ngộ tốt như vậy, huống chi giờ về mặt pháp lý, chúng tôi đã không còn quan hệ gì nữa.

“Vậy tôi không tăng ca nữa, về sớm với cậu.”

Triệu Tinh ân cần nói.

“Chiều tôi có việc phải ra ngoài, buổi tối chắc không rảnh gặp cậu.”

“Cậu đi đâu?”

“Không liên quan tới cậu.”

“Ồ.”

“Không có việc gì thì tôi cúp máy đây.”

“Thôi Minh Lãng.” Triệu Tinh đột nhiên gọi tên tôi.

“Có chuyện gì?” Tôi hơi cảnh giác.

“Chúc mừng năm mới.”

“Chúc mừng năm mới.”



Thật ra buổi chiều tôi cũng không bận gì, nhưng ở nhà mãi thì cũng không thú vị gì, vậy nên tôi gọi xe tới nhà Hứa Nặc —— đương nhiên, nơi đây hiện tại đã lại trở thành nhà của tôi.

Mấy ngày không đến, đồ đạc trong nhà đã phủ đầy bụi. Quần áo của Hứa Nặc đã hỏa táng theo anh. Tôi làm theo di nguyện anh để lại, gửi một tin nhắn đã thống nhất nội dung từ trước cho toàn bộ bạn bè lưu trong di động của anh.

Anh cũng nói tiểu thuyết của mình tất cả đều ở trong máy tính, cũng nói: “Nếu muốn, em có thể đọc. Tôi có cài đặt cập nhật tự động, tất cả cũng đã được viết xong rồi.”

Tôi mở máy tính của anh, vào trang web anh thường xuyên sử dụng, mới biết anh cũng chỉ là một nhà văn trên mạng. Cuốn tiểu thuyết cuối cùng của anh là một câu chuyện tình yêu trong sáng. Chương đầu tiên của câu chuyện, một chàng trai đẩy cửa quán cà phê ra, nhân viên pha chế trong quán cà phê yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi đọc ba chương rồi không đọc nữa. Đương nhiên có thể nhìn ra nhân vật trong đó là tôi và anh, nhưng câu chuyện giữa chúng tôi không thể gọi là ‘tình yêu’.

Truyện cũng chỉ là truyện. Nhân vật ‘tôi’ và ‘hắn’, dù cho trong truyện có ngọt ngào cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tôi và anh bản chất chỉ là tình nhân trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Tôi tắt máy tính của anh, dùng vân tay dễ dàng mở file mật. Bên trong có rất nhiều ảnh chụp. Hầu hết là của tôi và anh. Tôi xem từng cái một, cũng xóa từng cái một. Tới tấm cuối cùng, tâm tình của tôi đột nhiên tuột dốc. Người chết như ánh đèn tắt. Một người còn sống, vậy mà trong nháy mắt, đã không thấy tăm hơi.

Tôi ngủ lại căn nhà này một đêm, hôm sau gọi cho một công ty dọn nhà để dọn dẹp dấu vết của tôi và Hứa Nặc rồi giao ngôi nhà cho người môi giới.

Xong xuôi, tôi tới thăm mộ của Hứa Nặc, lại tình cờ gặp được người Triệu Tinh phái tới để hóa vàng mã cho anh.

Anh ta không biết tôi, nhưng cũng trò chuyện vài câu. Sau đó tôi cũng biết anh ta được giao nhiệm vụ hóa vàng mã đủ một năm. Anh ta có vẻ rất thích công việc việc nhẹ lương cao này, còn nói một câu: “Hai người này hẳn phải thân thiết với nhau lắm, nhưng chắc người ta bận quá nên mới không thể tự mình đến.”

Tôi cười khẽ một tiếng, nói: “Có lẽ vậy.”



Triệu Tinh và Hứa Nặc từ trước đến giờ không hề quen biết, tại sao hắn lại có thể biết Hứa Nặc bị bệnh nặng? Chỉ có một lời giải thích hợp lý, hắn điều tra.

Tại sao Triệu Tinh lại điều tra Hứa Nặc? Không thể là vì thật sự muốn thành anh em tốt của đối phương, đơn giản chỉ là vì để đề phòng. Nhưng tất cả đều vô nghĩa khi hắn biết Hứa Nặc không còn sống được bao lâu. Bởi vậy Triệu Tinh mới trở nên điềm tĩnh dịu dàng, thậm chí bao dung và hào phóng, thờ ơ nhìn tôi và Hứa Nặc tình cảm ngày một đi lên. Coi như là tặng cho Hứa Nặc một ‘món quà’ trước phút lâm chung.

Vậy nếu Hứa Nặc sức khỏe bình thường? Nếu anh thật sự muốn trở thành người yêu mới của tôi?

Tình cảnh đó có lẽ sẽ thật k.ích thích, thật thú vị, nhỉ?



Tôi tìm một cái công viên dạo quanh. Màn đêm buông xuống, mới đẩy cửa vào một quán cà phê. Nhân viên phục vụ đưa tôi menu. Tôi gọi hai tách cà phê, rồi chợt nhăn mày nhận ra một trong hai ly đó là cà phê Hứa Nặc thường uống.

“Hai ly ạ?” Nhân viên phục vụ xác nhận lại.

“Hai ly.” Tôi lặng lẽ thở dài.

Tôi đang uống tách cà phê nhạt nhẽo, chợt một cặp đồng tính bước vào cửa, nhìn thì có vẻ như còn là sinh viên.

Tôi chỉ liếc nhìn rồi quay đi, dù sao cũng không đẹp bằng tôi. Hai người đi vòng quanh rồi ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Bầu không khí ban đầu rất tốt, đợi đến khi bàn đến chủ đề công khai xu hướng tìn.h dục thì lại suýt cãi nhau.

Chàng trai đã công khai được gia đình cảm thông hỏi người yêu bao giờ thì mới nói cho gia đình biết.

Chàng trai còn lại thì kể lại khó khăn của mình: Cậu là con một trong nhà, mẹ lại mắc bệnh mãn tính, thật sự không đủ can đảm để nói, dù thế nào thì cũng phải chờ mà thôi.

Nghe một hồi, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, uống cạn ly cà phê trên tay, liếc nhìn chiếc cốc còn lại chưa động tới, quét mã QR thanh toán trên bàn thanh toán hóa đơn.



Rời khỏi tiệm cà phê, tôi trực tiếp lên một chiếc taxi. Ngồi trên xe, tôi lại nghĩ tới mình và Triệu Tinh Tinh trước đây.

Hết đêm thi đại học hỗn loạn đó, Triệu Tinh Tinh nằm trên giường, hỏi tôi: “Sau này cậu có cưới phụ nữ không?”

Tay tôi ấn vào lưng hắn nói: “Không phải cậu là người phụ nữ của tôi sao?”

Hắn quay đầu lại, ý vị không rõ mà liếc tôi một cái, nói: “Tôi là đàn ông một trăm phần trăm.”

Tôi ‘ồ’ một cái, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Hắn nói ra, cũng không ngoài suy đoán của tôi. Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, tôi muốn nói với bố mẹ mình rằng tôi thích một người con trai khác.”

“Không muốn đợi từ từ sao?” Tôi biết rõ bố mẹ hắn cũng không phải người cởi mở về vấn đề này.

“Không đợi nữa. Tôi đã có được cậu rồi, còn cứ chờ nữa thì thật không đáng mặt đàn ông.”

Triệu Tinh Tinh năm mười tám tuổi, hào hiệp mà thành khẩn. Hắn yêu tôi, lên giường với tôi, hắn liền phải chịu trách nhiệm với tôi, cho tôi một danh phận. Phảng phất như không có gì có thể chia rẽ chúng tôi.

Nhưng tôi vẫn khuyên hắn, tôi nói: “Chẳng may chú dì giận, đuổi cậu ra khỏi nhà thì sao? Đến lúc đó, học phí cậu cũng không có để đóng.”

“Vậy thì có thể vay vốn sinh viên,” Cả người hắn toát vẻ ngây thơ mù quáng, lạc quan lại thiếu hiểu biết mà nói, “Chưa kể họ chỉ có mình tôi, giận thì có thể giận đến cỡ nào?”

“Cậu chắc chắn?” Tôi hỏi lại hắn lần nữa.

“Chắc chắn chứ. Tôi giờ là người lớn rồi.” Triệu Tinh tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, không hề có một chút sương mù nào, “Tôi thích một người con trai khác, chuyện này cũng chả có gì đáng xấu hổ cả.”

Tôi tiễn Triệu Tinh lên taxi về nhà, sau đó quay người về.

Bố mẹ tôi vừa cãi nhau xong, một người một góc sô pha chơi điện thoại, thoạt nhìn ranh giới rõ ràng.

Vừa vào cửa, mẹ tôi đã thuận miệng hỏi: “Đêm qua đi đâu vậy?”

Tôi vừa thay giày vừa trả lời, “Khách sạn.”

“Ồ, đi chơi với bạn cùng lớp vui chứ?”

Đáng ra tôi chỉ nên trả lời một chữ ‘vui’, nhưng trong đầu tôi lại nghĩ đến Triệu Tinh, lời nói đến bên môi lại đổi thành: “Con ở với người mình thích.”

“…… Con vừa mới lớn.” Bố tôi phá vỡ sự im lặng.

“Người con thích cũng là con trai, cũng vừa mới lớn.”

Nói xong, tôi vô thức cúi người sang bên phải, quả nhiên tránh được một chiếc gối dày.

Bố mẹ tôi giận dữ nhìn tôi, chỉ vào cửa và nói: “Cút ra ngoài.”

Tôi cũng không lấy làm bất ngờ gì với phản ứng của họ, rất bình tĩnh mà nói: “Nói nhỏ thôi kẻo hàng xóm nghe được.”

Đôi vợ chồng trung niên thích giữ thể diện này ăn ý mà nhìn nhau liếc mắt một cái, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi vào đây.”