Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 57



Thân là một nhân viên nghiên cứu khoa học, trên lý thuyết đoàn thanh tra có tới cũng không liên quan gì đến tôi. Nhưng một năm trước, viện trưởng giao cho tôi ít chức vụ giả, trong đó có trợ lý viện trưởng. Bình thường không có việc gì, nhưng những thời điểm quan trọng thì phải có mặt.

Năm ngoái đoàn thanh tra đến phát hiện có một số vấn đề. Viện trưởng tìm một nhóm người, cuối cùng phái tôi đi giải thích với cấp trên. Tôi giải thích rất rõ ràng, nên khả năng cao là năm nay sẽ không thoát được. Vậy nên thay vì mất mấy ngày đêm cố gắng tìm hiểu tình hình rồi vội vàng viết báo cáo giải quyết sự cố, thà rằng hôm nay cứ quay lại viện theo dõi cuộc họp, nếu có giải thích hợp lý thì giải thích tại chỗ luôn.

Tôi nói với cậu học trò mình sẽ qua ngay, cúp điện thoại rồi gọi taxi. Nhưng hôm nay gọi taxi cũng khó, dùng cả đặc quyền tăng giá vẫn không có xe.

Tôi bất đắc dĩ lấy bằng lái xe ra, cầm chìa khóa xe vào gara rồi chọn một chiếc. Xe vừa lăn bánh, tôi chợt nhận ra hôm nay là ngày hạn chế giao thông, nên tôi lại phải quay về gara đổi xe khác, thành thử ra lại mất thêm ít thời gian.

Lúc đến viện nghiên cứu, cuộc họp đã bắt đầu. Trận này cũng khá lớn, dọc đường hầu hết các phòng ban đều đóng cửa, các loại thông điệp cũng được đăng trong nhóm nội bộ. Tôi đọc tin nhắn, lần này có vẻ là muốn kiểm tra thật, hạng mục nào cũng kiểm tra cực kỳ chi tiết.

Tôi vào phòng họp từ cửa sau. Viện trưởng cười rất hồn nhiên, vừa nhìn thấy tôi liền nói: “Thầy Thôi đến rồi. Mau lại đây ngồi đi. Thầy ấy hiểu tình hình liên quan hơn.”

Vừa nhìn thấy nụ cười của viện trưởng, lòng tôi hơi chùng xuống, trên mặt nở nụ cười kinh doanh, nói: “Viện trưởng ngài điều phối mọi việc, tôi chỉ là biết chút việc vặt không đáng kể. Chung quy lại vẫn là lãnh đạo nắm chắc tình hình.”

Hai người nói qua nói lại một lúc, viên lãnh đạo mặt tròn ngồi ở giữa đẩy kính lên, cười nói: “Trương viện trưởng, Thôi trợ lý, chúng ta tiếp tục nhé?”

Viện trưởng lên cơn nghiện thuốc lá, nhưng vẫn nhéo tay nói: “Đi thôi, Tiểu Lục. Chúng ta đến nhà ăn trước, sắp xếp bữa tối cho các lãnh đạo.”

“Không cần,” Viên lãnh đạo mặt tròn lắc đầu, “Một lát nữa chúng tôi sẽ lấy tài khoản về kiểm tra.”

Anh ta vừa nói vậy, tôi biết sự tình thật sự nghiêm trọng rồi.

Tài khoản của viện nói là trong sạch thì cũng trong sạch, mà không trong sạch thì cũng không trong sạch. Giả mạo, lừa đảo thì không ai dám nhưng chắc chắn là có lách luật, vi phạm quy tắc.

Viện trưởng nín nhịn, vừa nói chuyện phiếm vừa bấm điện thoại, hẳn là đang nhắn tin cho tâm phúc —— Tôi thấy tâm phúc của ông ta cúi đầu nhìn đồng hồ thông minh, sắc mặt cũng không tốt lắm, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi phòng họp.

Cuộc họp này kéo dài đến đúng sáu giờ. Vị lãnh đạo mặt tròn họ Phương rời đi cùng một nhóm người. Trên tay còn xách theo sổ sách ba năm nay của viện.

Viện trưởng mỉm cười tiễn người này đi, xong xuôi liền bắt đầu chửi bới. Lời lẽ ông ta dùng quá phong phú, thoạt nhìn không giống phần tử trí thức chút nào.

Tôi nghe tai này lọt tai kia, cân nhắc xem có nên mất tích mấy hôm, né cái chuyện xui xẻo này ra không. Viện trưởng lại đích thân quàng tay qua vai tôi, nói: “Tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.”



Bữa tối kết thúc, trời cũng đã khuya. Tôi ra khỏi khách sạn, lấy điện thoại di động ra, phát hiện trong đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, người gọi đều là Triệu Tinh. Cuộc gọi cuối cùng là hai tiếng trước.

Thành thật mà nói, tôi có chút cảm động. Đêm gió lạnh buốt, vừa hoàn thành một công việc hết sức khốn nạn, lại phát hiện trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến mình, vẫn đang đợi mình về nhà. Thật ấm lòng đến mức phải rơi lệ.

Tôi thì không có xúc động tới mức đấy, nên thuận tay nhét điện thoại vào túi áo khoác, sau đó không ngoài dự đoán mà thấy xe của Triệu Tinh đang đỗ ở ngoài.

Cửa sổ xe từ từ trượt xuống, lộ ra khuôn mặt tài xế của Triệu Tinh, anh ta nói: “Triệu tổng đang đợi ngài ở nhà.”

Tôi phồng má, thầm nghĩ người có tiền quả là có nhiều sự lựa chọn. Ví dụ như trước kia Triệu Tinh muốn đón tôi thì nhất định phải đích thân đón tôi, giờ bảo tài xế lái xe hắn tới cũng là một lựa chọn.

Tôi khoác áo khoác lên xe của Triệu Tinh, ngồi ghế sau kiểm tra tin nhắn nhóm rồi chơi thêm mấy ván game.

Đang chơi được nửa ván, Triệu Tinh lại gọi điện. Tôi nhấc máy thì nghe hắn nói: “Bỗng dưng tôi phải tăng ca. Vừa thấy tài xế nhắn tin nói đã đón cậu. Thế nào, có mệt hay không?”

“Không sao,” Tôi trả lời, lại lịch sự hỏi, “Sao khuya rồi còn phải tăng ca?”

“Bên Mỹ đang có dự án phải theo dõi thường xuyên,” Triệu Tinh giọng khàn khàn, “Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao? Viện trưởng đã lâu rồi không mời cậu đi ăn tối.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát.” Tôi không muốn Triệu Tinh phải nhúng tay vào chuyện vặt vãnh này, hắn cũng không giúp được gì nhiều. “Vẫn có thể giải quyết được.”

“Ừ,” Triệu Tinh tạm dừng một chút, rồi nói, “Mẹ cậu vừa gọi điện cho tôi, hỏi năm nay có về ăn Tết không.”

“Không về.” Tôi không chút do dự từ chối. Suy nghĩ một chút, tôi nói thêm: “Mẹ cậu bảo về thì chúng ta về.”

“Cậu có thể đừng đề cập đến chuyện chúng ta ly hôn được không?”

“Có thể.”

Bố mẹ tôi không đủ tư cách làm bố mẹ, nhưng bố mẹ Triệu Tinh thì lại không vậy. Bao nhiêu năm trôi qua, thái độ không lạnh không nóng của hai người họ đối với tôi cũng dần có độ ấm. Đợt tôi ốm phải nằm viện, hai ông bà già còn gọi điện đến hỏi thăm. Tôi tuy khốn nạn nhưng có ân thì phải báo ân. Do dự mãi, tôi vẫn không muốn để họ đón một cái Tết buồn.

Tôi đồng ý chuyện này, Triệu Tinh bèn bởi vậy mà rất vui vẻ. Biểu hiện cụ thể là ngay khi tôi cúp điện thoại, một cửa sổ thông báo trong trò chơi hiện lên —— “Chúc mừng bạn đã nhận được 88.880 viên kim cương do Triệu Nhật Tâm tặng.”

*Nhật Tâm (日心) trong tiếng Trung có nghĩa là tấm lòng tươi sáng giống ánh nắng Mặt Trời.

Trong trò chơi của tôi, một viên kim cương là một nhân dân tệ và hạn mức cao nhất hàng ngày là 88.880.

Hành vi của Triệu Tinh không chỉ thể hiện hắn giàu có, mà còn thể hiện hắn có bệnh.