Tri Túc Thường Lạc

Chương 14: Đệ tử cuối cùng



Đại điện lúc này, người người đều không khỏi tò mò về danh tính và thân phận của ta. Họ thay nhau bàn tàn, hướng nhìn ta bằng những cái nhìn mang tính châm chọc, phán xét.

Nhìn ta một thân lấm lem, ý nghĩ xuất hiện trong đầu bọn họ đầu tiên chính là ta không xứng.

Ta thừa nhận, về điểm này thì ta hoàn toàn không xứng thật.

"Làm phản rồi!" Đại sư bá trán nổi gân xanh, hung dữ quát mắng, bực mình dùng tay đập mạnh vào bàn trà bên cạnh khiến nó vỡ làm đôi.

Nhớ lại cảnh tượng bị đám người này ép chết, ta không hận nhưng lại nảy sinh những cảm xúc sợ hãi khó tả đối với những người từng hại ta.

Không hiểu sao lúc này mắt ta chợt đỏ, nước mắt rưng rưng, một mực nắm chặt vạt áo, núp rụt về phía sau người.

Tiêu Thanh Dạ đưa mắt khẽ nhìn, nhận thấy sự sợ hãi trong ta, y liền lấy tay xoa đầu trấn an:

"Đừng sợ hãi."

Thấy bầu không khí có hơi túng ngạt, tam sư bá Tiêu Thanh Kỳ liền lên tiếng phân trần:

"Sư đệ, đệ cũng đừng trách đại sư huynh. Theo luật lệ xưa nay, phàm nhân muốn trở thành đệ tử Huyền môn nhất định phải trải qua khảo thí, bây giờ đệ lại đưa một đứa nhóc không rõ lai lịch về, rồi còn muốn nhận nó làm đồ đệ. Chuyện này... Quả thật là trước nay chưa từng có tiền lệ!"



Trước sự khuyên nhủ của tam sư bá, sư phụ ta hình như cũng không hề có ý nhân nhượng:

"Trước nay chưa có tiền lệ thì hãy để con bé làm người tiên phong đi."

"Như ta đã nói, ta đến đây để chỉ để thông báo, không có ý thương lương. Thực lực con bé thế nào, ta rõ hơn ai khác!"

"Kể từ hôm nay, Tri Túc Thường Lạc sẽ trở thành đồ đệ thứ tư của Tiêu Thanh Dạ ta và cũng sẽ là đồ đệ cuối cùng mà ta thu nhận!"

Nghe đến đây, ta đột nhiên có chút chột dạ.

Kiếp trước cũng vậy, sư phụ cũng tuyên bố, nói ta là thiên tài xuất thế, sau này tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng cái danh thiên tài, ta hoàn toàn nhận không nỗi...

Ta học cái gì cũng không xong, tu cái gì cũng không thông. Có nhiều lúc, ta thật lòng muốn bất lực bỏ cuộc, thế nhưng vì không muốn để người thất vọng, người khác cố gắng một, ta liền ra sức cố gắng mười.

Ta đã nỗ lực rất nhiều, thế nhưng cái danh hiệu thiên tài, ta quả thật chưa bao giờ chạm được đến...

Nhận thấy tâm tình ta có hơi rối bời, cục bông nhỏ liền lên tiếng khuyên nhủ:

"Ký chủ xin đừng bi quan. Vì lo sợ một số nữ phụ có nguy cơ đàn áp nữ chính về phương diện năng lực, nguyên tác bắt buộc phải tự động áp chế những nhân vật có thiên phú dị bẩm để làm nền cho nữ chính.

Nếu sau này cô chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được cấp độ và số điểm nhất định, cô cũng có thể được phép tắt đi tính năng áp chế năng lực của nữ phụ pháo hôi."

Ta: "..."

...

Nói vừa dứt lời, mặc cho bao nhiêu lời qua tiếng lại, sư phụ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta rồi dẫn ta rời khỏi chính điện.

"Chúng ta đi thôi."



"Thanh Dạ!!!" Đại sư bá cất tiếng gọi tên, trong giọng gọi còn mang theo sự phẫn nộ và trách cứ.

Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi ấy chỉ là sự làm ngơ một đi không quay đầu của sư phụ ta.

Ta vẫn luôn có cảm giác...

Sư phụ đang ra mặt thay ta đòi lại công đạo.

Hoặc cũng có thể là do ta đã nghĩ nhiều.

...

Rời khỏi chính điện của Huyền môn, lòng ta như trút được tất thảy gánh nặng.

Dẫu biết tất cả kết cục ở kiếp trước, một phần cũng là do kịch bản nguyên tác chi phối, tất cả mọi người đều không khác gì con rối bị điều khiển.

Thế nhưng, mỗi lần chứng kiến hàng loạt tông môn một tay nắm chặt kiếm khí, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào ta. Lòng ta lại thoáng qua nhiều chút kinh hãi bất an.

Bởi vì cứ mãi lo nghĩ về chuyện cũ, đôi chân nhỏ bé của ta cứ chậm chạp theo sau sư phụ, dải y phục trắng tinh kéo dài một đoạn của người khiến ta không cẩn thận vấp trúng, té ngã ra đất.

Tiêu Thanh Dạ đang thong dong đi ở phía trước, đột nhiên dừng lại rồi ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Lúc này, ta chỉ chú ý đến y phục trắng của người đã bị ta làm bẩn, sau đó liền dùng tay ra sức chùi sạch.

Bàn tay lấm lem của ta càng lau lại càng bẩn. Y phục người phút chốc đã có một mảng hoá đen.

Không biết từ bao giờ, thân ảnh người đã đứng đối diện ta ở cự ly rất gần.

Người vừa vung tay một cái, trong tức khắc, vết đen bị ta làm bẩn đã sạch trắng tinh.

Thanh Dạ cúi đầu, bế ta từ dưới đất lên.

Người ngự lên trường kiếm, đưa ta trở về Thanh Dạ Các.