Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 11: Con muốn cưới cô ấy.



Tôi ngồi giữa phòng khách lớn còn hơn cả cái nhà của tôi. Không khí giữa ba người khiến tôi có chút căng thẳng, mà không căn bản không phải là bởi vì mẹ của Hứa Thời Tư.

Mà là vì hắn, cứ ôm eo tôi, giống như sơ hở tôi liền tẩu thoát khỏi nhà của hắn.

Đường đường là một sát thủ như tôi, chuyện gì cũng đều trải qua rồi, chỉ có ngồi đối diện với phụ huynh nhà bên tôi chưa từng làm qua.

Có chút hồi hộp, tim đập có chút nhanh, nhưng nghĩ đến một tỷ kia, tôi liền cố gắng mỉm cười ngoan ngoãn.

Mẹ Hứa nhìn chằm chằm cái cổ của tôi, không cần chú ý cùng nhìn thấy mấy dấu cắn đêm qua Hứa Thời Tư để lại trên người tôi.

Thật là kích động!

Con trai bà ấy đúng là cầm thú, lại hành hạ con gái người ta thành ra như thế, chẳng trách mới sáng đã đi không nổi.

“Con đó, ngay cả một cô bé cũng không tha à? Lỡ như cảnh sát đến tìm đến đây thì sao?”

Nhìn tôi trẻ con thế à? Tôi đã mười tám rồi, vì mười tám tuổi mới được phép gia nhập băng phái, tính ra thì tôi còn hơn Kiều Nhan một tuổi đấy.

Cũng không tính là nhỏ.

Nhưng tôi đã quyết tâm nhận một tỷ của hắn, có phải là cũng nên phối hợp một chút hay không?

“Cô đừng trách anh ấy, là tại con không nhịn được thèm muốn nhan sắc của anh ấy.”

“Khụ khụ…”

Hứa Thời Tư có chút đỏ mặt thẹn thùng, tôi nói như thế có gì không đúng sao? Sao hắn lại đỏ mặt?

Mẹ Hứa chỉnh giọng, “Ta nên gọi cháu là gì đây?”

“Cháu tên Sầm… à nhầm…”

Tôi chợt nhớ ra, hình như tôi xuất hiện trong căn nhà này không phải là đi cửa chính, cũng không phải là thân phận sát thủ ngầm.

Nhưng tôi có chút lo sợ bị nhận ra.

Bà nó, một tỷ kia kiếm được thực sự không dễ dàng gì mà.

Mà nếu không phải vì một tỷ kia, còn lâu tôi mới ngồi đây chơi trò yêu đương vụng trộm với hắn.

Tôi không biết đáp lại câu hỏi kia như thế nào.

“Là Kiều Nhan.”

Tôi còn đang cứng họng chưa biết đáp sao thì Hứa Thời Tư đã thay tôi trả lời rồi.

“À thì ra là Kiều tiểu thư.”

Ánh mắt tôi còn đang cảm kích hắn liền nghe hắn thốt lên một câu kinh người.

“Hôm qua cô ấy là lần đầu.”

Tôi tặng cho Hứa Thời Tư một cùi trỏ vào bụng mặc kệ ánh mắt của mẹ Hứa.

“Ai hỏi anh kia chứ?” Tôi liếc xéo hắn.

Mẹ Hứa chậm rãi châm trà, đưa một tách trà cho tôi.

“Cháu uống đi.”

Tôi uống một hơi, quên mất hình tượng của bản thân lúc này là thiên kim nhà giàu, nho nhã, khuôn phép.

Tôi giơ ngón cái ra với Hứa Thời Tư.

“Tuyệt hảo!”

Người giàu đúng là người giàu, ngay cả trà cũng là hảo hạng.

Sau đó mẹ Hứa cũng nhấp một ngụm, sự chênh lệch giữa đẳng cấp quý tộc thấy rõ.

“Thời Tư cũng là lần đầu. Lần đầu có người đánh nó mà vẫn còn thở.”

Tôi có chút từ trong lời nói của mẹ Hứa mà bị dọa sợ, phun cả trà ra ngoài.

Nói vậy sáng giờ tôi đánh hắn ta mấy cái thì chắc chắn phải chết mấy lần rồi?

Xem ra là mệnh số tôi chưa bạc. Vẫn còn thở.

Tôi có chút hối hận khi chơi trò chơi này rồi. Liệu bây giờ quay đầu còn kịp không?

Tôi quay sang nhìn Hứa Thời Tư, lại thấy hắn cười vô hại. Tôi có chút đề phòng, tôi còn mạng mà cầm một tỷ kia không?

Muốn viện một lý do rời khỏi đây trước.

“Con chợt nhớ ra là đêm qua đi con chưa báo với ba mẹ. Con xin phép…”

Tôi định đứng lên mấy lần nhưng đều bị Hứa Thời Tư kẹp chặt tay giữ lại.

Đôi mắt đen ngước lên nhìn tôi, dường như mơ hồ có chút cầu xin tôi, làm tôi có chút không nỡ bỏ anh ta ở lại mà rời đi.

“Anh buông tay…”

Tôi còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng của Hứa Thời Tư vang lên dõng dạc.

“Mẹ, con muốn cưới cô ấy.”