Triền Miên Không Lối Thoát

Chương 21: Ăn giấm.



Lúc hóa đơn đưa đến trước mặt anh, tôi khẽ liếc nhìn, một lần bảy con số.

Đúng là bữa ăn của người nhà giàu, tùy tiện thôi cũng bằng cả tháng lương của tôi.

Anh thấy tôi liếc mắt nhìn sang liền mỉm cười rút ra một cái thẻ đưa cho phục vụ.

“Quẹt thẻ cho tôi. Cho tôi gửi lời hỏi thăm Tần Lẫm.”

“Vâng, thưa Hứa gia.”

Đúng là người nhà giàu, quẹt một cái thẻ không cần phải suy nghĩ. Đâu có giống như tôi, muốn du lịch Hàn Quốc còn phải săn dịp khuyến mãi.

“Đi thôi, vợ iu.”

“Ọe… Gớm chết đi được.”

Từ bên cạnh truyền đến giọng nói của một người đàn ông.

Tôi còn đang ngẩn ngơ thì thấy một chàng trai khuôn mặt rất ưa nhìn đi đến khoác vai Hứa Thời Tư. Hai người tỏ ra vô cùng thân thiết.

“Sao trước đây tôi không biết cậu là một người sến súa như vậy nhỉ?”

Hứa Thời Tư nhìn thấy anh ta, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, lại trở về dáng vẻ băng lãnh ngày thường.

“Ý của cậu là gì?”

“Tôi còn tưởng là cậu sẽ không bao giờ kết hôn nữa kìa.”

Mấy lời này trực tiếp chọc cho Hứa Thời Tư không vui. Anh hất tay của Tần Lẫm ra, ánh mắt biểu hiện sự khó chịu.

“Sao lại không kết hôn?”

“Con người cậu vừa thô vừa cứng, một chút dịu dàng đối với phụ nữ cũng không có. Nếu như kết hôn cũng sẽ rất nhạt nhẽo, tội nghiệp người ta.”

Sau đó anh ta lại nhìn tôi một lượt, cặp mắt đào hoa vui vẻ.

“Hôm nay cậu lại có lòng dẫn cả cháu gái đến chỗ tôi ăn trưa thế này à?”

Hứa Thời Tư tức nghiến răng nghiến lợi, thúc một cái vào bụng Tần Lẫm, đau điếng.

“Ai bảo cô ấy là cháu gái tôi. Cậu không xem tin tức à? Đây là vợ sắp cưới của tôi!”

Tần Lẫm lắc đầu thở dài.

“Tôi lại không biết cậu có sở thích “trâu già gặm cỏ non” như vậy đó. Cẩn thận cỏ thì còn đó mà răng trâu không còn.”

Hứa Thời Tư phóng một tia điện về phía Tần Lẫm.

“Không mượn cậu tới nhặt xác.”

Xem ra quan hệ giữa bọn họ cũng không tồi.

“Cậu đó, đúng là chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ.”

Sau đó là híp mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi có chút hoảng sợ.

“Em gái, em nhìn trúng gì ở tên mặt sắt này vậy?”

Tôi ngơ ngác không hiểu tình hình gì đang diễn ra.

“Anh là…”

“Anh là bạn thân của Hứa Thời Tư thời đại học, cũng là chủ của nhà hàng này. Tên là Tần Lẫm.”

Bạn học của Hứa Thời Tư? Nếu như nhìn thì anh ta cũng là một đại mỹ nam đó. Đúng là trai đẹp đã hiếm họ còn hay chơi với nhau nữa.

Nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

“Nếu như em nhìn trúng tiền của cậu ta, vậy thì theo tôi đi. Tôi cũng có tiền…”

Hứa Thời Tư hắng giọng, mặt đã tức đến đỏ lự, giọng gằn từng chút một.

“Tần Lẫm…”

Sao anh ta biết tôi nhìn trúng tiền của Hứa Thời Tư hay vậy?

“Sao, tôi nói gì sai à?”

“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”

Anh ta trực tiếp phớt lờ Hứa Thời Tư, chỉ nhìn tôi cười cười.

“Sao, cậu sợ tôi cướp mất vợ chưa cưới của cậu à?”

Không cần nói cũng biết Hứa Thời Tư bây giờ ngậm giấm chua đến mức muốn đá bay tên này ra ngoài.

“Nếu như sau này cậu còn muốn kinh doanh ở Biện Kinh này thì tốt nhất đừng có nhìn ngó người của tôi.”

“Mới chỉ nhìn một cái cũng không cho à?”

Hứa Thời Tư cương quyết,

“Không cho.”

Sau đó liền đi đến chắn trước mặt tầm nhìn của Tần Lẫm. Anh quả thật sợ cô sẽ bị người đàn ông khác mê hoặc mất.

Dù sao đây cũng là người phụ nữ của anh kia mà.

“Cô ấy là vợ của tôi.”

Trước đây, tôi cũng không biết Hứa Thời Tư lại tùy tiện thích ăn giấm chua như vậy.

Tần Lẫm bật cười, lắc đầu thở dài.

Không ngờ Hứa Thời Tư cũng có ngày hôm nay.

“Không ngờ cậu lại thích đội nón xanh cho mình như vậy.”

“Cô gái tốt như vậy, rơi vào trong tay cậu quả thật đáng tiếc.”

“Ít ra tôi cũng đẹp trai hơn cậu, nhiều tiền hơn cậu.”

Hắn là thái tử Biện Kinh, là phú nhị đại hàng real, là cháu đích tôn của Hứa gia. Từng tốt nghiệp tiến sĩ ở đại học Havard. Bao năm nằm trên giường bệnh vẫn có thể dễ dàng khống chế được kinh tế của thành phố.

Khiến cho bao nhiêu người nể sợ, tôi tự cảm thấy thân phận chúng tôi khác biệt. Bọn họ nói quả thật không sai, tôi đi bên cạnh anh ấy quả thật không xứng, muốn với cũng với không tới.

Đột nhiên anh búng trán tôi một cái. Đau chếc đi được, tôi nhăn mặt mắng anh.

“Anh làm gì vậy?”

“Đi thôi, không đi nữa thì em hối hận đó.”

Tôi không hiểu hàm ý trong lời nói của Hứa Thời Tư là gì. Cho đến khi tôi thấy mình đang đứng trong cửa hàng đá quý số một Biện Kinh.

Trước mặt còn toàn là những viên kim cương sáng chói mắt. Thật sự khiến người ta chảy nước mắt.

Nếu như chúng được đeo trên tay tôi chắc hẳn sẽ rất xinh đẹp.

Đột nhiên giọng nói của Hứa Thời Tư vang lên bên tai khiến tôi tỉnh lại.

“Em thích chiếc nào?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn sang Hứa Thời Tư, anh đang ôm lấy eo rỗi mỉm cười dịu dàng.

“Anh mua cho em à?”

“Không. Anh chỉ đang hỏi.”

Tôi có chút hụt hẫng. Vậy là không phải anh mua cho tôi sao?

Nếu như anh mua cho tôi, tôi sẽ không ngần ngại mà nói đóng gói toàn bộ. Bởi vì chỉ có con nít mới lựa chọn thôi, còn người lớn như tôi thì chọn tất.

“Nhưng không phải nhẫn kim cương là mua cho phụ nữ à?”

Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu.

“Ừm.”

Không phải nói tôi là người phụ nữ của anh sao?

Vậy mà bây giờ đi mua kim cương tặng cho cô gái khác. Đúng là lời đàn ông nói chẳng đáng tin một chút nào cả.

Có được rồi thì liền không để ý nữa tìm kiếm niềm vui mới. Còn bảo tôi chọn nhẫn kim cương cho cô ta?

Nằm mơ đi!

Tôi tức giận nhìn anh.

“Hứa Thời Tư, anh mua nhẫn cho phụ nữ à?”

Anh lại bày ra một bộ mặt điềm nhiên như không.

“Ừm.”

Giống như một cốc nước lạnh hất thẳng vào mặt tôi.

Tôi tức đến cả đầu bốc khói trắng. Hắn ta vậy mà dám công khai ngoại tình thật.

Tôi còn chưa gả qua mà hắn đã dám cắm sừng sau lưng tôi. À không… cắm sừng trước mặt tôi.

Hứa Thời Tư vốn cao hơn tôi nửa cái đầu, anh bỏ tay vào túi quần nhìn tôi trông càng oai phong hơn. Bộ dạng cao ngạo đắc ý đó là như thế nào?

Có phải cảm thấy tôi rất ngốc, không xứng với anh ta? Vừa khỏe lại một chút liền muốn chân đạp hai thuyền, kiếm thêm một đứa con nữa không?

Có phải cảm thấy tôi “phục vụ” anh ta vẫn chưa nhiệt tình. Cho nên liền muốn tìm thêm tình nhân nhỏ làm ấm giường?

Anh ưu tú như vậy, ngoài kia không thiếu những cô gái hơn hẳn tôi về mọi mặt. Tôi chẳng qua chỉ là một giao dịch.

Nghĩ đến đây, lòng tôi có chút nhói.

Nghĩ đến đây tôi lại càng tức giận, nắm lấy cà vạt của anh kéo xuống.

“Hứa- Thời- Tư, cô ta có xinh hơn em không?”

“Không.”

“Thế cô ta có thích tiền của anh hơn em không?”

“Không.”

Cô ta cái gì cũng không hơn tôi nhưng lại được anh tặng nhẫn kim cương. Tôi thì ngay cả hột xoàn cũng không có.

Tôi oán hận, trừng trừng nhìn anh.

Tôi sẽ lên mạng bóc phốt anh ta có mới nới cũ, có trăng quên đèn. Lấy tôi làm bình phong để ngoại tình cùng phụ nữ.

“Vậy chọn cái nhỏ nhất đi.”

“Em chắc chứ?”

“Chắc, phụ nữ chúng tôi không thích to đâu. Kích thước không phải là vấn đề.”

Dường như anh nhìn ra được sự tức giận của tôi, cúi đầu nhìn sát chằm chằm vào mắt tôi khiến tôi có đôi chút hoảng loạn.

“Vậy cái gì là vấn đề?”

“Kỹ năng đó. Phải có kỹ năng thật tốt để một lần liền lên đỉnh.”

Sau khi nói xong tôi mới giật mình, thật muốn tát tôi ghê. Nói tào lao cái gì vậy?

“Vậy được, tối nay anh liền cho em biết cảm giác một lần liền lên đỉnh.”

“Anh tìm em làm gì? Đi tìm cô người tình nhân mới của anh ấy mà chơi trò Đường lên đỉnh Olympia.”

“Ồ, hóa ra là như thế.”

Anh còn ồ lên một tiếng tỏ ra ngạc nhiên làm cái gì? Muốn làm tôi bẽ mặt sao?

Quả nhiên là tư bản mang tính chất lạnh lùng, lợi dụng xong liền muốn đá tôi đi.

Tôi tức giận đẩy mạnh anh ta ra xoay người muốn rời đi. Còn ở lại đây thì mất mặt lắm. Tôi còn chưa chạy được hai bước thì đã bị bàn tay to lớn của Hứa Thời Tư túm được, giữ lấy.

“Em định đi đâu, không đi thử váy cưới nửa à?”

Tôi nén cảm giác tức giận trong tim xuống, lạnh nhạt đáp lại anh.

“Không đi nữa. Anh muốn thì dẫn tình nhân nhỏ của anh mà đi.”

Anh nhìn tôi, cười giảo hoạt.

“Em để quên đồ ở đây này.”

Tôi cố nhớ lại nhưng hình như tôi chẳng quên gì cả.

“Em không có quên gì cả mà.”

Đột nhiên Hứa Thời Tư tiến lên hai bước vòng tay qua siết eo tôi kéo vào lòng.

Môi anh kề sát bên tai tôi, giọng nói khàn khàn từ khoảng cách gần cùng hơi thở ấm áp đột ngột phả đến, anh mân mê những đầu ngón tay của tôi, xoa nắn trêu chọc.

“Em để quên nhẫn kim cương ở đây này.”